
”. Nàng vừa khóc y sẽ không có cách nào mà suy nghĩ được.
Nàng biết Bùi Khuyết sợ nước mắt của nàng, giờ nàng cố tình khóc cho y xem, rõ ràng là y không đúng, không được đồng ý lời mời của Phó Dư Thù trước mặt nàng, không đúng, cho dù nàng không ở đây cũng không được đồng ý.
Rõ ràng là bặt nạt nàng mà.
Ninh Oản càng nghĩ càng tức, nước mắt không cầm được, bộ dạng uất ức đó khiến cho người ta đau lòng, người ngoài nhìn đã mềm lòng, huống chi Bùi Khuyết, tâm thần y càng lúc càng rối loạn.
“Đừng khóc”. Bùi Khuyết năn nỉ, đưa tay lau lau nước mắt trên mặt nàng, cảm giác ướt át đó khiến lòng y run rẩy, sau đó mới khẽ nói: “Oản Oản, mấy ngày này có phải xảy ra chuyện gì không?”
Nếu không phải như vậy, sao thái độ của nàng lại chuyển biến đến thế, làm cho y không chống đỡ nổi.
“Huynh không thích muội như thế phải không, có phải không?” Ninh Oản ngửa đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn y, giống như chỉ cần y nói một câu không thích, nước mắt trong hốc sẽ òa ạt chảy ra.
Bùi Khuyết nào dám, vội hỏi: “Không phải, chỉ là…. là cảm thấy đột ngột quá”.
Nàng ngẩng đầu nhin y, đôi môi đỏ mọng căng đầy hơi mở, đôi mắt to là hình ảnh phản chiếu của y, như một đứa trẻ chịu bắt nạt, “Trước đây muội thích đi theo y, nhưng mấy năm gần đây lại cách xa y, là bởi vì, muội lớn lên, nên biết thân phận khác biệt, phụ thân cũng không cho phép muội phá phách huynh, ở cạnh huynh phải biết câu nệ. Nhưng mấy ngày này rời đi, muội mới hiểu được nhiều điều… A Khuyết, chúng ta có thể giống như trước được không, được không huynh?”
Thấy Bùi Khuyết không nói gì, Ninh Oản khẽ cúi đầu, nói cho hết, thanh âm cũng nhẹ hơn nhiều, như thì thào tự sự: “Ngoại trừ phụ thân và ca ca, muội chỉ thân với mình huynh, A Khuyết, huynh đừng ghét bỏ muội được không?”
Tiểu cô nương cúi đầu, nhìn qua cực kì tủi thân.
Thanh âm khe khẽ từng tiếng bay vào tai y, Bùi Khuyết nhìn đỉnh đầu nàng, bàn tay dưới áo cứ thế run lên. Oản Oản từ nhỏ đã mất mẫu thân, người thân nhất với nàng chỉ có phụ thân và huynh trước, y đưa tay xoa đầu nàng. “…. Được”.
Nào biết vừa nói xong, tiểu cô nương đang thương tâm nào đó đột nhiên lao tới, làm cho thân hình Bùi Khuyết lảo đảo, lùi vài bước mới đứng vững, đưa tay ôm lấy nàng, kinh ngạc nói: “Oản…. Oản Oản?”
“Trước kia huynh đều nói sẽ đối xử như muội muội bình thường, vậy giờ lòng muội không vui, huynh ôm muội một cái, được không?”
Thân là huynh muội, cũng không làm những cử chỉ thân mật vậy đâu, nhưng Bùi Khuyết thấy nàng mới khóc xong, nhất thời lại mềm lòng,hai tay ôm lấy nàng như chưa từng buông ra, rất nhanh ôm lấy.
Ninh Ỏan thấy được biến hóa của Bùi Khuyết, trong lòng mừng thầm : biết huynh không đành mà.
“Meo…”
“Ừ… ngứa”. Ninh Oản nín khóc mỉm cười, giọng cũng nghịu nghịu, mèo con liếm lên tay nàng đó.
Bùi Khuyết buông nàng ra, nhìn nước mắt còn dính trên mi, sau một hồi khóc lóc ánh mắt hồng hồng giờ đã có ý cười, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Con mèo nhỏ ngoan ngoãn liếm tay nàng, bàn tay trắng xanh xoa lên đầu nó, hài hòa thân thiết.
“A Khuyết , nó liếm muội này”. Ninh Oản cực kì vui vẻ, mèo con liếm cũng thoải mái thật, chợt nghĩ ra gì đó nàng vội ngẩng đầu nhìn y, vừa lúc chạm vào ánh mắt ai kia, tim cũng vì thế mà đập nhanh hơn, nàng khẽ cười: “A Khuyết, huynh sợ ngứa không?”
Đột nhiên hỏi cái này, Bùi Khuyết lại nhớ tới con mèo thường xuyên liếm y, nhân tiện nói: “Không sợ”.
Ninh Oản mím môi cười, lẩm bẩm: ” Là thế à…”
“Ừ…”
Ninh Oản buông tay ra, đặt con mèo nhỏ xuống đất, sau đó đưa tay vòng lên cổ Bùi Khuyết, kiễng chân nâng mặt lên.
Bùi Khuyết đương nhiên bị dọa rồi, không nhúc nhích, cảm giác trên cằm vừa mềm vừa ướt, nhẹ nhàng đảo qua, thân mình y cũng run rẩy lên…. tê dại.
Lại thêm chút nữa.
“…. Thực sự không sợ sao?”
Chương 29
Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 29
Chương 29 : Ôm cây đợi thỏ.
”Oản Oản…” Bùi Khuyết khôi phục lại vẻ mặt, mang tai hơi nóng lên. Nàng ôm y rất chặt. Tuy rằng nàng mới mười bốn tuổi nhưng thân thể thiếu nữ đã bắt đầu phát triển, đã có sự thay đổi rồi. Y gần như cảm giác được sự nhấp nhô ở trước ngực nàng.
Ninh Oản vội buông tay khỏi cổ y. Tuy rằng gương mặt nàng hồng hồng nhưng dáng vẻ lại rất vô tội. Nàng chăm chú nhìn y, chớp chớp mắt một cái, sau đó mới nói : ”Muội muốn thử một chút xem huynh có sự ngứa hay không thôi mà.” Thật ra thì là vì muội không nhịn được nữa muốn liếm huynh một cái… Bùi Khuyết ngượng ngùng như vậy, thực sự rất đáng yêu. Ninh Oản cố gắng kiềm chế xúc động.
Bùi Khuyết ho nhẹ vài cái. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nghiêm túc nói : ” Loại chuyện như thế này, quá mức thân thiết, sau này… Không được như vậy nữa.” Theo lý, Oản Oản đã mười bốn. Chuyện này, nàng dĩ nhiên hiểu được… Bằng không, nàng sẽ không thích Cố Giang Nghiêu. Thế nhưng y lại nghĩ. Từ nhỏ, Oản Oản đã được cưng chiều, mẫu thân lại mất sớm. Người gần gũi nhất cũng chỉ có phụ thân và huynh trưởng. Có lẽ là do không có ai dạy bảo nên nàng mới có cử chỉ như vậy.
Ninh Oản nhìn mang tai ửng đỏ của y, trong lòng âm thầm vui sướng, nghĩ thầm : Rõ ràng là xấu hổ, lại còn tỏ ra nghiêm c