Trùng sinh meo meo meo

Trùng sinh meo meo meo

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327403

Bình chọn: 7.5.00/10/740 lượt.

hỉnh dạy dỗ mình. Nàng nhếch môi cười, giả vờ không hiểu, mắt mở thật to, hỏi : ” Thực sự không được sao?”

” Ừ! Không được.” Bùi Khuyết trả lời quả quyết. Đối với y như vậy thì không sao. Thế nhưng nếu là người khác… Ninh Oản biết trong đầu Bùi Khuyết suy nghĩ cái gì, cũng không nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nói : “Muội đồng ý với huynh. Muội sẽ nhớ kỹ điều này. Chẳng qua là…A Khuyết! Huynh cũng đồng ý với muội một việc có được không?”

”Chuyện gì?” Y ngước mắt nhìn nàng, hỏi.

Ninh Oản thu lại nụ cười, hơi cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, nói : ” Ngày mai…không đi gặp Phó Dư Thù có được không?” Đối với chuyện này, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Tuy nói là quân tử thì không nên thất tín nhưng còn hơn là để cho Bùi Khuyết và Phó Dư Thù đơn độc ở chung một chỗ. Nàng thà rằng khiến Bùi Khuyết không phải là quân tử.

Có được không?

Bùi Khuyết nhìn đỉnh đầu của nàng. Nhớ tới đủ loại chuyện ngày hôm nay, trong đầu xuất hiện một đáp án giống như muốn phá kén chui ra. Thế nhưng y lại không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Y khẽ vươn tay, thay nàng chỉnh lại chiếc áo lông cáo, phủi phủi mấy bông tuyết còn đọng trên đó, bông tuyết tan trên đầu ngón tay y, cảm giác hơi lành lạnh. Nhưng giờ phút này, trong lòng y lại cảm thấy rất ấm áp. Bùi Khuyết không hề nhìn nàng, nói : ”…Được”

Nếu nàng không muốn thì y sẽ không đi. Có một số việc không cần phải chờ đến ngày mai. Phụ hoàng vẫn luôn âm thầm đẩy Dư Thù đến cho y. Hơn nữa mấy ngày nay, Dư Thù liên tiếp tới chơi, ý tứ trong đó, y dĩ nhiên hiểu rõ. Y vốn định tìm một cơ hội nói rõ ràng việc này. Dù sao thì Dư Thù cũng là biểu muội của y. Y không muốn để cho nàng phải rơi vào tình thế khó xử.

Y sảng khoái đồng ý như vậy, cũng chưa hề hỏi nàng nguyên do khiến cho Ninh Oản cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau đó, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng biết Bùi Khuyết đối xử với nàng tốt như vậy. Y làm sao có thể không đáp ứng yêu cầu của nàng chứ?

Ninh Oản khom lưng ôm lấy con mèo nhỏ đang nằm ở dưới đất, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, cặp mắt sáng long lanh, nói : ”Huynh mau vào đi. Muội về đây.”

Bùi Khuyết nhìn theo màn tuyết trắng mịt mùng, nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp kia đang cẩn thận bước từng bước. Vừa đi, nàng lại vừa hướng về phía y cười cười, vẫy tay. Thoạt nhìn dáng vẻ cực kỳ vui sướng.

Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của nàng, Bùi Khuyết mới mở hai tay ra. Y cúi đầu nhìn đôi tay của mình. Mới vừa rồi, cho dù là cách một lớp y phục thật dày, y vẫn có thể cảm nhận được độ ấm và hương thơm toát ra từ thân thể của nàng khiến cho y trong phút chốc giống như mất đi suy nghĩ.

Y vươn tay xoa xoa khuôn mặt của chính mình. Trên đó vẫn còn cảm giác hơi ướt át – do nàng vừa hôn qua.

Bùi Khuyết cong môi cười. Vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt cũng dần dần tiêu tán, thầm nghĩ : Sao nàng càng lớn lại càng giống như đứa nhỏ vậy?

Sau khi hồi phủ, việc đầu tiên mà Ninh Oản làm đó là ôm con mèo nhỏ trong lòng trở về phòng. Tuy không dám khẳng định 100% nhưng Ninh Oản đoán được đến 90% con mèo này chính là A Cửu.

Ninh Oản khẽ thở dài một hơi. May mắn là A Cửu. Nếu như là Thanh Tuyền thì chuyện này sẽ rất khó khăn.

”Mèo ngốc”. Ninh Oản vui vẻ chọc chọc cái đầu nhỏ của nó, tay còn lại thì chống cằm nhìn còn mèo con đang cúi đầu ăn cháo thịt. Con mèo này khẩu vị giống hệt nàng à. Hèn gì nàng lại nhập vào thân thể của nó.

Ninh Oản vuốt ve lớp lông mềm mại ở trên người của con mèo nhỏ, lẩm bẩm nói : ”A Cửu à! Sau này, ta sẽ là chủ nhân của em có biết không?”

Nàng sẽ không để cho Bùi Khuyết nuôi A Cửu. Nghĩ tới quãng thời gian nàng trở thành con mèo này, nàng tuyệt đối không cho phép Bùi Khuyết thân mật với con mèo này như vậy. Hiện tại, tuy rằng nói để cho nàng nuôi vài ngày nhưng đến lúc đó, nếu A Cửu không muốn đi theo Bùi Khuyết thì nàng có thể có lý do để giữ A Cửu ở bên cạnh mình rồi.

Ninh Oản càng nghĩ càng cảm thấy thật hoàn hảo.

Giờ nàng chỉ hị vọng sẽ nhanh nhanh cập kê. Đến lúc đó, nàng có thể danh chánh ngôn thuận gả cho Bùi Khuyết rồi.

Sau khi, Ninh Oản sắp xếp mọi thứ thật tốt cho A Cửu, nàng liền rửa mặt chải đầu rồi đi lên giường. Lúc nằm trên giường, trong đầu nàng lại hiện lên tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ cũng không quá khó chịu.Quá khứ đã qua nên để cho nó qua đi. Bây giờ, Ninh Oản nàng tất nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ đời trước nữa.

Chẳng qua là… Tiếp theo nên làm thế nào để gặp được Bùi Khuyết đây? Ninh Oản vô cùng phiền não. Dù sao nàng cũng không giống như Phó Dư Thù, không thể thường xuyên tiến cung. Thế nhưng… Nàng rất muốn gặp Bùi Khuyết.

Ninh Oản nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp : Minh Tú sơn trang.

Đông cung.

Bùi Khuyết chăm chú nhìn Sở Vân Thâm với khuôn mặt vô cảm đang ngồi ở đối diện, hơi cong môi cười cười, tự mình châm một chén rượu thay hắn. Chén rượu bạch ngọc tinh xảo, mùi rượu xông vào mũi nồng nàn, nói : ” Đa tạ.”

Sở Vân Thâm không nói gì. Chỉ cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm, sau đó mới buông một câu : ”Đây là việc mà thần phải làm.”

Từ trong giọng nói của hắn, Bùi Khuyết nghe thấy có


pacman, rainbows, and roller s