Pair of Vintage Old School Fru
Trùng sinh meo meo meo

Trùng sinh meo meo meo

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326880

Bình chọn: 7.00/10/688 lượt.

sao chó có thể làm ra chuyện lớn vậy được. Trong cung chó luôn được huấn luyện, nhận được chủ tử, việc ngày hôm nay, ngoại trừ Bùi Chiếu không có người thứ hai.

Con chó kia vô tội.

Minh Nguyên đế thấy con mềm lòng như vậy, cũng không có cách nào khác, đành đưa con chó ra ngoài cung, nhưng vừa nghe con chó này do Bùi Chiếu nuôi, ông liền trầm mặt, phất tay áo đến Tập Tường cung.

Lần này Bùi Chiếu thực sự rất quá đáng, ông không thể tiếp tục dung túng hắn nữa. Giờ thả chó cắn, vậy tiếp theo, khó có thể đảm bảo không còn chuyện gì khác.

Bùi Khuyết nằm trên giường, vừa rồi chỉ quan tâm che chờ cho A Cửu, khi mới bị cắn thì thấy hơi đau, lo cho còn mèo nhỏ đang kinh hoàng trong ngực.

Mà giờ phút này, y nhíu mày, đau mới mức mặt mày tái nhợt, trán phủ một tầng mồ hôi, Ninh Oản ngồi một bên nhìn y cũng càng nóng lòng hơn.

Bùi Khuyết thấy mèo nhỏ ngơ ngác dựa bên cạnh mình, đôi mắt ướt sũng cứ vậy lẳng lặng nhìn mình, một tiếng cũng không kêu. Bùi Khuyết xoa xoa đầu nó, nó vẫn duy trì vẻ mệt mỏi đó, y cười cười, nhéo nhéo mặt đầy thịt của mèo con: “Làm sao vậy?” Đau cũng không phải em mà.

Con mèo nhỏ gãi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, nước mắt từng giọt rơi xuống bộ lông tuyết trắng, trong suốt long lanh, giống như giọt sương buổi sớm.

Khóc, khóc.

Bùi Khuyết sửng sốt một hồi, y nuôi nhiều mèo như vậy, chưa từng thấy có con mèo nào khóc tội nghiệp đến thế.

Còn khiến y thấy…. đau lòng.

Y không biết cảm giác này là gì, nhìn ánh mắt hồng hồng của mèo con, nước mắt lách tách rơi, vừa yếu ớt lại đáng thương.

Tò mò thật.

Ninh Oản bây giờ rất đau, cho nên cũng không để ý đến ánh mắt hiếu kì của Bùi Khuyết, nàng vươn móng vuốt nhò nhẹ nhàng chạm đến cánh tay y, nhất định là rất đau.

Đối với một con mèo, y lại có thể làm đến thế, vậy người mà y thích… đời trước những gì y làm vì nàng, giờ nàng mới dần dần hiểu được.

Kì thực Bùi Khuyết thích nhiều lắm, nhưng có thể giữ được bên mình rất ít, một khi y đã giữ lại bên người, y sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho tốt.

“Meo….” Nàng vươn lưỡi liếm lên tay y, có chút lành lạnh, nước miếng của nàng, không biết y có ghét bỏ không, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của y.

Nàng ngây người.

Nam nhân này, thật đẹp.

*

Đêm.

Đợi Bùi Khuyết ngủ xong, Ninh Oản liền nhảy từ trong giỏ ra, đầu tiên là lên giường nhìn Bùi Khuyết một lát, thấy y ngủ thật sâu mới chạy ra khỏi điện.

Nàng muốn tìm một người.

Vốn phủ quốc sư ở ngoài cung, nhưng đã có tiền lệ, quốc sư kế tiếp lại ở trong cung. Cho nên quốc sư Sở Vân Thâm hiện tại cũng sẽ ở Thanh Hòa Hiên cách Đông cung không xa.

Quốc sư Đại Chiêu quốc Sở Vân Thâm là một nam tử cao thâm xuất chúng, Ninh Oản không thích những người thanh cao, nhưng vì y chân thành với Bùi Khuyết, nàng mới có hảo cảm với y.

Bao quanh bởi rừng trúc, thanh u như núi rừng. Thân ở địa vị quốc sư cao quý, Sở Vân Thâm vẫn thích sự u tĩnh như vậy. Tiếng tiêu dễ nghe, Ninh Oản dựa theo ánh trăng mà chạy vào, thấy trong viện có một bóng người đứng giữa đón gió, thổi tiêu cùng trăng.

Đúng là Sở Vân Thâm

“Meo….” Ninh Oản ngửa đầu kêu một tiếng

Trường bào màu xanh trúc của Sở Vân Thâm bay phiêu dật, khuôn mặt tuấn lãng thản nhiên sáng người, đẹp như tranh. Y đặt tiêu xuống, xoay người nhìn một nhúm tuyết trắng cách đó không xa, mím môi, vẻ mặt cứng nhắc.

“Meo”. Ninh Oản chạy vội đến trước mặt Sở Vân Thâm, vươn móng vuốt kéo kéo góc áo choàng của y.

Sở Vân Thâm nhìn con mèo dưới chân một lúc sau đó thoáng giật chân, đá nó sang một bên, thong dong đi tới lầu các.

Ninh Oản chật vật lăn mấy vòng trên đất, nàng gãi đầu mình, lại vội vàng ngồi dậy, nàng bắt lấy giày y, ôm chặt không buông.

…. Lại một lần nữa đá văng nàng. Lần này còn đá mạnh hơn một ít.

Ninh Oản cũng không thấy uất ức chút nào, y đối với nàng như vậy, đương nhiên là vì nàng làm cho Bùi Khuyết bị thương, hơn nữa… y nhìn ra được bản thân Ninh Oản, có lẽ biết được việc mà đời trước nàng đã làm với Bùi Khuyết.

Nàng không trách y, đúng là nàng hại Bùi Khuyết. Nếu không có nàng, đời trước Bùi Khuyết sẽ không mất sớm như thế.

Ninh Oản tiếp tục đứng lên, y không ngăn cản nàng ở bên Bùi Khuyết, đã cho thấy y quan tâm Bùi Khuyết như thế nào, cho nên mới chấp nhận cách nàng ở bên cạnh Bùi Khuyết.

Nhưng giờ nàng không muốn làm mèo nữa – nàng muốn trở lại thân thể của mình.

Nhiều lần bị đá, Sở Vân Thâm rốt cục cũng dừng chân. Y cúi đầu nhìn con mèo bẩn thỉu một lúc lâu, không biết nghĩ gì, khuôn mặt trở nên âm trầm. y cúi người xuống, đưa tay nắm lấy cổ con mèo, thong thả nói: “Nếu biết ta không thích cô, vì sao còn tìm ta?”

“Meo….” Con mèo nhỏ giọng có chút run rẩy, nhưng ánh mắt đầy kiên định, rõ ràng sợ tới cực điểm, lại làm bộ không sợ hãi.

Sở Vân Thâm biết, chỉ cần mình dùng chút lực, con mèo này sẽ bị y giết chết, chỉ cần y dùng chút lực, trên đời này không còn Ninh Oản nữa.

Tay y nắm tới trắng bệch, do dự một lát rồi vẫn buông tay…

Bùi Khuyết thích nàng ta như thế, y biết. Nhưng thân là quốc sư Đại Chiêu, bảo hộ thái tử là trách nhiệm của y, xuất phát từ tư tâm, Bùi Khuyết và