Tôi thích cô

Tôi thích cô

Tác giả: DKdeptrai

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323390

Bình chọn: 8.00/10/339 lượt.

hóc, và gần như không bao giờ khóc, nhưng chuyện này quá shock đối với tôi, không chỉ là việc giữa tôi, hắn và chị Mai An mà còn vì cả gia đình và người thân của tôi đều ra đi hết chỉ còn mình tôi. Suy cho cùng người hại chết ba mẹ tôi chính là tôi, nếu không vì quá muốn gặp tôi thì họ đã không đi chuyến bay chết tiệt kia. Suy cho cùng từ đầu đến cuối tôi vẫn là trẻ mồ côi.

Lòng tôi tê buốt, tất cả những nỗi đau đều cùng một lúc đổ xuống đầu tôi và tại sao lại có cả hắn trong nỗi đau của tôi? Có phải là tôi cũng đã thích hắn nên mới thấy đau lòng thế này? Không, tôi không hề thích hắn, và bây giờ tôi càng không thích hắn nổi.

Tôi đã vô tình mắng chị gái mình ngốc nghếch đi yêu hắn, tôi thật quá đáng. Tôi đâu thể ngờ người ngốc nghếch đó lại chính là chị gái tôi.

Nước mắt chảy ngược vào tim là thế này sao?

Tôi lại ngất đi, sự việc này quá sức tôi và với sự chịu đựng của tôi.

Một bất ngờ to lớn mà mẹ và Bảo Chi dành cho tôi : ba mẹ chết, chị gái chết, và chị gái lại là Mai An.

Cảm giác của một người con mất đi ba mẹ còn đau khổ hơn cảm giác bị ba mẹ bỏ rơi mà tôi từng nghĩ là rất khó chịu trước đó. Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại những người bỏ rơi tôi, tôi sẽ căm ghét họ cho đến hết đời. Nhưng bây giờ chứng kiến cảnh này lòng căm hận không biết đi đâu?

Tôi lại trở về là trẻ mồ côi, lại lần nữa tôi bị họ bỏ rơi.

Nhưng lúc trước họ bỏ rơi tôi thì tôi vẫn có thể tìm thấy họ và họ vẫn có thể tìm lại tôi, còn bây giờ dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua khoảng cách của âm và dương.

Những tháng ngày vui vẻ của tôi không biết còn có thể tiếp tục nữa không.

Sự thật là tôi vẫn muốn ở bên cạnh hắn, vẫn muốn nghe thấy câu “tôi thích cô” từ hắn, vẫn muốn cãi lộn với hắn.

Tôi phải làm sao đây? Mâu thuẫn giữa ham muốn của bản thân và hiện tại của chính mình.

Hắn và chị tôi đã yêu nhau, hắn yêu chị tôi nhiều hơn.

Hắn đã giết chết chị tôi.

*

* *

CHAP 7. TÔI YÊU CÔ VÀ TÔI VẪN ĐANG ĐỢI

7. Tôi yêu cô và tôi vẫn đang đợi.

-Tiểu thư Bảo An, xin cô hãy cho biết cảm nhận của cô khi biết tin cả gia đình khó khăn lắm cô mới tìm lại được đều đã chết.

-Tiểu thư, cô có cảm thấy hận những người đã bỏ rơi cô không?

-Cô có cảm thấy họ bị như thế là đáng không?

Hỏi những câu chẳng ra sao. Lũ nhà báo đúng không hổ danh là chó săn.

Trở về với danh phận là một tiểu thư cũng là lúc tôi phải đối mặt với rất nhiều thứ. Đầu tiên là việc đối mặt với cánh nhà báo lắm điều nhiều chuyện, tiếp theo là đối mặt với việc thừa kế trong khi cả hội đồng quản trị đang phản đối tôi.

-Cô có cách gì để hội đồng quản trị công ty Trúc Mai chấp nhận cô không?

-Đối mặt với cả một hội đồng như thế một cô gái mới chỉ có hai mươi tuổi như cô liệu có cảm thấy sợ hãi không?

Sợ sao? Đối mặt với hội đồng kỉ luật nhà trường tôi còn sợ chứ mấy ông già ở hội đồng quản trị tôi…chẳng biết.

-Nghe nói người yêu hiện giờ của cô chính là đại thiếu gia nhà họ Trương.

-Và hình như đó chính là người yêu của chị gái đã khuất của cô.

-Nghe nói chính anh ta đã hại chết chị gái cô hai năm trước, cô nghĩ sao về việc này?

Họ chọc đúng vào suy nghĩ của tôi. Đây chính là một trong rất nhiều thứ tôi phải đối mặt sau khi tìm lại danh phận của mình.

-Xin lỗi, tiểu thư của chúng tôi không thể trả lời bất ḱ câu hỏi nào của quư vị, cô ấy đang rất đau lòng về cái chết của ba mẹ cũng như sự thật về người yêu hiện tại của cô ấy, xin các vị hăy hiểu cho.

-Cảm ơn sự quan tâm của các vị, chúng tôi sẽ gặp lại các vị trong buổi họp báo cuối tuần này.

Những người vệ sĩ của tôi rất được việc.

-Tiểu thư xin cô hãy cho chúng tôi được biết…

Hàng trăm tiếng xì xào khác.

Vừa mới từ khách sạn bước ra mà tôi đã bị bọn nhà báo vây lấy như đỉa. Thật kinh khủng, bọn họ rất biết cách làm người khác mất kiềm chế, vì những câu hỏi của họ rất… đúng và chuẩn. +_+

Có vẻ như nhờ hồng phúc của tôi mà các nhà báo sẽ kiếm được kha khá.

Tôi chui vô trong xe mà các vệ sĩ đã chuẩn bị.

Nhiều khi không phải một cuộc sống giàu sang thì cũng tốt. Giờ là nạn nhân của một cuộc sống như thế tôi mới thấy nó thật phiền toái.

Chiếc xe của tôi rời xa khách sạn, lúc đó cánh nhà báo vẫn bu đầy cửa xe không chịu buông tha. Ghê thật!

Bây giờ tôi sẽ về nhà của mình. Đằng sau xe tôi là hai chiếc xe khác của các vệ sĩ. Xem ra nhà tôi rất giàu.

Lái xe của tôi là một người con trai trông có vẻ rất trẻ, dáng người cao cao khiến tôi liên tưởng đến một người. Đúng thế, tôi đang nhớ hắn, chỉ mới có mấy ngày không gặp mà tôi đã nhớ hắn rồi, tôi đúng là tệ hại mà. Vậy đấy, đánh tan đầu tôi ra đi.

Boong!

Ủa, nói thế mà đánh thật đó hả?

-Tiểu thư đã vất vả rồi.

-Tôi không sao.

Mà ủa, nghe cái giọng cũng giống của hắn. Thật ngớ ngẩn, tôi giờ lại còn hoang tưởng hắn là tay lái xe cơ đấy, điên rồi, điên thật rồi. Hắn điên sao mà chui vô cái xe này làm tài xế cho tôi, hắn là ai chứ, Trương Hoàng Nam đấy.

-Anh tên gì thế?

Điên rồi, tự nhiên hỏi tên anh tài xế, bộ tôi muốn làm quen với anh ta chắc.

CHAP 7. TÔI YÊU CÔ VÀ TÔI VẪN ĐANG ĐỢI (2)

-Tôi là Trương Hoàng Nam ạ.

-Tr


Old school Easter eggs.