The Soda Pop
Tôi thích cô

Tôi thích cô

Tác giả: DKdeptrai

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323303

Bình chọn: 9.00/10/330 lượt.

c mẹ mày ép tao đến sống chung với một đứa con trai.

-Bye, chúc hạnh phúc nhé.

>”< Hắn được lắm, mua chuộc cả bạn tôi, đây chính là lí do hỏi số của nó đây mà. Lát gặp lại, là thế này đây.

Vừa ra đến ngõ thì hắn đã đến, đúng lúc quá hen.

-Hey cưng, bị đuổi ra khỏi nhà hả? Về nhà anh chịu không?

-Anh thích sống chung với tôi đến vậy

à? Phải lúc nào cũng nhìn thấy tôi anh mới thấy yên lòng hả?

-Đúng thế, không gặp cưng dù chỉ là một phút giây cũng thấy khó chịu.

CHAP 6.1 (5)

-Cảm động quá, NAM NAM à, anh yêu em nhiều thế sao?

Tôi cố nói lớn hai tiếng Nam Nam cho tất cả những người gần đấy và những người đi đường nghe thấy. Quả nhiên nó rất có tác dụng.

-Nè, cô thích chết hả? – Hắn thì thầm vẻ bối rối.

-NAM NAM, anh đừng có mắc cỡ mà, nhìn đáng yêu chưa kìa.

Bộ dạng hắn lúc này thực sự thảm hại. ^o^ Muốn đấu với tôi ư, về nhà với mẹ đi cưng.

Trên đường đi, hắn vẫn còn bực bội.

-Thấy thích thú lắm sao khi gọi thế hả?

-Thì chính anh kêu tôi gọi anh thế mà, nghe cũng ngọt ngào lắm chứ bộ.

-Anh chỉ muốn cưng gọi anh như thế khi có hai chúng ta thôi.

Oẹ…

-Em không thích, em muốn mọi người đều biết anh là Nam Nam cơ.

-Cái giọng rất khêu gợi, nếu là câu “Nam Nam ơi, hôn em đi” thì hay hơn đấy.

Không những không nổi cáu mà còn biết chuyển chủ đề rất khéo léo, nội công khá thâm hậu, công lực cũng khá dồi dào, nên đề phòng.

Phản công lại chút nào.

-Nam Nam ơi, hôn em đi.

-OK, lát nữa về nhà nhé.

-Ứ ừ, bây giờ cơ.

-Thôi thôi được rồi, thôi cái giọng đó đi, mắc ói quá.

-Không phải anh muốn thế à?

-Tôi không nghĩ là khi nói thế giọng cô lại buồn nôn như vậy.

Về đến villa của hắn, không lẽ từ nay tôi phải sống cùng với hắn thiệt sao, ăn, ở, ngủ, và tất cả mọi thứ đều cùng với hắn? Mà tại sao tôi lại có thể dễ dàng bị nhỏ Bảo Chi đuổi đi như thế chứ? Nghĩ thử coi tôi có thích sống với hắn không nhỉ? Hình như là…không.

Tôi vô tủ đồ của hắn. Mà chưa được tôi phải hỏi hắn câu này đã.

-Cả cái villa này thiếu gì phòng mà tôi lại phải dùng chung phòng với anh hả?

-Cô nghĩ tôi rảnh đưa cô đến đây để cho cô ở trọ miễn phí hả?

-Là sao?

-Nếu cô không muốn thành ra ở trọ thì phải ngủ chung với tôi, mà nghĩ sao tôi lại để cô ngủ phòng khác trong khi tôi muốn ngủ với cô chứ?

-Anh không kiềm chế nổi nữa à?

-Có chứ, vẫn phải kiềm chế đến khi cô chính thức là người của tôi.

Người – của – tôi? Nghe câu này của hắn thấy thật khó chịu.

Tôi lại vô tủ đồ của hắn để cất đồ của mình.

Những bộ đồ của Mai An đã biến mất, thay vô đó là những bộ đồ nhìn là biết dành cho tôi, nó không trong sáng nổi như của Mai An, bộ đến mua váy anh còn tiếc tiền không dám mua cái nào dài dài chút hả?

Mà ai khiến hắn mua cho tôi chứ? Cứ đưa thẻ cho tôi để tôi tự mua là được rồi. Rỗi hơi mà được cái gì, tôi sẽ không bao giờ động đến mấy thứ đó.

-Đồ của chị Mai An đâu hết rồi?

-Đốt rồi.

-Gì?

-Đốt rồi, đồ của người đã chết giữ lại làm gì?

-Sao bây giờ anh mới chịu đốt?

-Đến bây giờ mới quên được.

Đồ vô tình, quên một người mà hắn đã từng hứa sẽ lấy người ấy dễ thế nhỉ? Đúng là khi con người ta chết đi thì chẳng thể níu kéo được trái tim của ai nữa, nhất là với bọn con trai, quên nhanh mà dễ như chong chóng. Thật là đáng tiếc cho cô gái đó.

-Yêu mà khi người đó chết lại quên luôn.

-Không quên thì làm gì? Cô muốn tôi không quên cô ấy à?

-Đấy là việc của anh.

-Nếu không quên cô ấy tôi sẽ không thể yêu cô bằng tất cả trái tim của tôi đâu.

Nói yêu rồi hả?

-À lộn, tôi vẫn chưa có yêu cô, vẫn chỉ ở mức thích thôi.

-Mặc kệ anh muốn yêu hay thích, chỉ cần tôi…

-Chỉ cần cô vẫn có tiền là được chứ gì?

-Đúng thế.

-Đi nấu bữa tối đi.

-Anh nói ai đấy?

CHAP 6.1 (6)

-Bộ nói tôi?

-Tôi không phải đến đây để nấu ăn hay phục vụ gì anh.

-Thế cô đến đây làm gì?

-Tôi chỉ là vì bạn đuổi đi nên mới phải ở nhờ ở đây thôi, anh đừng có lợi dụng.

-Cô có tin tôi đuổi cô đi không cho ở nhờ không hả?

-Đuổi thì tôi về nhà bạn tôi, tôi bị đuổi rồi chẳng còn lí do nào nó không cho tôi về.

-Tất nhiên là sẽ không cho cô về, vì cô ta đã hứa với tôi đã đuổi rồi thì không bao giờ nhận lại.

-Nè, tôi đâu phải đồ đạc mà các người hết đuổi rồi nhận lại hả?

-Chịu vậy đi.

-Mà anh cũng chẳng dám đuổi tôi.

-Sao?

-Anh thích sống chung với tôi thế thì sao lỡ đuổi.

-Đúng đấy.

Nhiều lúc tên này rất được.

Thôi dù sao thì để đáp lại tình cảm đặc biệt hắn dành cho tôi tôi sẽ nấu chiêu đãi hắn một bữa ra trò.

-Ủa, sao trong tủ không có đồ gì có thể nấu ăn hết vậy?

-À quên, tôi không bao giờ ăn ở nhà nên trong tủ chẳng có gì hết đâu.

-Sao anh không mướn giúp việc?

-Thì tôi vừa mới mướn đó.

Tôi lẳng ngay về phía hắn một chiếc găng tay làm bếp vừa chộp được chốc tủ lạnh, hắn liền tránh nhanh như chớp, đúng là dân xã hội đen, tôi quên mất.

-Thế giờ tính sao?

-Đi siêu thị.

-Sao không đi ăn luôn đi?

-Cô không phải tiểu thư nhà giàu, đừng học đòi đẳng cấp.

Tôi lườm hắn một cái tận mạng.

-Tôi muốn ăn đồ do vợ nấu.

-Được thôi, thì đi siêu thị.

…………….

-Thực ra đây là lần đầu tiên tôi đến siêu thị.

-Sao?

Một câu nói gây shock dư luận từ hắn. Đú