XtGem Forum catalog
Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324313

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.

hông chút cảm xúc, mắt liếc thấy một thân ảnh đang nhìn mình chăm chú đôi mắt liền hiện tia lo lắng cùng ý cười tràn ngập ra sức chơi bóng.

Mỗi một người chơi bóng đều có mục đích của riêng mình không ai nhường ai, nhóm của Nhất Khang hầu như trở thành tâm điểm của cả sân bóng. Thậm chí có những nhóm dừng chơi bóng xoay sang đàm luận cùng tán dương, cổ vũ.

Cũng chỉ có người trong cuộc biết rốt cuộc họ chơi bóng vì cái gì, người ngoài nhìn vào chỉ có thể nói rằng họ chính là những tay chơi bóng cừ khôi mà thôi.

Phút chốc bóng trong tay Nhất Khang bị Khải Huy giành lấy một phát ném vào rỗ, một quả quyết định đội Khải Huy thắng. Khải Huy vừa ném bóng xong lập tức chạy ra khỏi sân làm mọi người nhất thời kinh ngạc.

Tuấn Nguyên một thân bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, cậu ta lại thua nữa rồi ngay cả trên sân bóng cậu ta cũng thua Khải Huy nữa rồi. Nhất Khang nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, anh vốn muốn từ bỏ chơi bóng từ lâu rồi nhưng vì người con gái đó anh vẫn kiên trì giữ phong độ cho đến tận bây giờ. Nhưng anh kiên trì có ích gì khi người con gái đó một thân lạnh nhạt không quan tâm anh. Nếu hiện tại đã có một người chơi bóng tốt như Khải Huy mà anh cũng không còn người con gái đó bên cạnh thì chơi bóng tốt có nghĩa gì. Mỗi lần chơi bóng anh đều muốn nhìn thấy bóng dáng đó nhưng không hề thấy cô xuất hiện.

Bên ngoài sân bóng chỉ thấy Khải Huy chạy đến bên cạnh một người con gái vừa mừng vừa lo, mồi hôi trên người nhễ nhãi nhưng vẫn không ngừng quan tâm người con gái đó.

Mắt thấy Khải Huy chạy tới Nhã Điềm nhất thời luống cuống không biết trốn đi đâu cho phải. Nó chỉ có thể yên tại chỗ nhìn người kia chạy tới.

– Cậu không khỏe làm sao lại ra đây muốn hóng gió phát bệnh tiếp sao?_Khải Huy trừng mắt nhìn Nhã Điềm.

Trách là trách nhưng trong bụng vui cũng là một lẽ, hắn rõ ràng thấy trận bóng vừa bắt đầu đã thấy nó đứng đó nhìn theo hắn. Làm hắn một thoáng mất tự nhiên phong độ chơi ban đầu tệ như vậy để Nhất Khang mở tỉ số dẫn đầu. Chính vì để nó không thất vọng mặt khác còn lo cho bệnh tình của nó nên đánh nhanh rút gọn kết thúc trận đấu. Mặt dù chỉ là chơi bóng bình thường nhưng đôi bên vẫn rất tuân thủ nguyên tắc chơi bóng.

– Tôi…tôi ra đây cùng Thục Đoan tìm chị Khánh Vy._Nhã Điềm nhất thời ngượng ngùng mắt tìm Thục Đoan hỏi tội.

Rõ ràng lúc nãy vừa về phòng không bao lâu, Thục Đoan bảo rằng có chuyện cần tìm Khánh Vy nên muốn đi ra ngoài sợ nó trong phòng một mình có chuyện nên nhất quyết lôi nó đi theo. Đi đến sân bóng liền thấy Khải Huy chơi bóng nhất thời ngây ngốc đứng nhìn, nó lần đầu tiên nhìn hắn chơi bóng cừ như vậy. Mà khi quay sang bên cạnh thì Thục Đoan đã đi đâu mất rồi.

Nhất Khang đi theo Khải Huy liền bị một câu nói này của Nhã Điềm làm cho sợ hãi, Khánh Vy đã đến đây nhưng anh lại không biết. Anh để mất bóng vào tay người khác trước mặt cô, Nhất Khải nhất thời sợ hãi run rẩy nắm chặt tay mắt lướt qua một vòng sân bóng cũng không nhìn thấy Khánh Vy. Cô là đang ở đâu trong số những người ngoài kia?

– Em nói là Khánh Vy đến đây sao?_Nhất Khang kích động nắm chặt vai Nhã Điềm gặn hỏi.

Anh thậm chí còn chưa cùng Nhã Điềm nói chuyện lần nào liền tiếp xúc gần như vậy khiến Nhã Điềm trong phút chốc kinh ngạc lùi về sau mấy bước. Nhã Điềm nhìn Nhất Khang một lượt như nhớ ra điều gì lại nở nụ cười. Nó thầm nghĩ đây chắc là người yêu cũ của Khánh Vy rồi, mới vừa nghe đến tên cô liền kích động như vậy còn không phải đi.

– Em không rõ chỉ nghe Thục Đoan nói chiều nào chị ấy cũng ra đây._Nhã Điềm một mạch khai sạch sẽ.

Lần này Nhã Điềm gây họa rồi, tin này ngay cả Thục Đoan cùng Anh Trúc biết cũng không nói ra. Thục Đoan cùng Tần Trực đi từ xa đến lia mắt nhìn nhau nhưng rất nhanh đau khổ cười. Thục Đoan thầm oán trong lòng, cô tại sao lại quên nói cho Nhã Điềm biết đừng nói chuyện này ra. Cái gì Nhã Điềm không hay nhưng nói sự thật thì rất giỏi.

Một câu chiều nào cũng ra đây khiến Nhất Khang sắp đứng không vững, anh vẫn tưởng từ sau khi chia tay cô nhìn anh hoàn toàn lạnh nhạt cũng không ngờ sự quan tâm của cô dành cho anh chưa bao giờ vơi đi. Trong tim Nhất Khang nhói lên kì lạ, vết thương lòng tưởng rằng đè nén được hiện tại lại trỗi dậy.

Khải Huy đứng bên cạnh vừa bị Nhất Khang đẩy ra kinh ngạc còn chưa kịp trách móc Nhất Khang đã thấy anh chạy đi tìm Khánh Vy mất rồi.

– Cậu giỏi se duyên._Khải Huy cười cười nhéo mũi Nhã Điềm một cái.

Nhã Điềm mắt liếc Khải Huy một cái, nhăn mặt le lưỡi, nó cho đây là mình nói sự thật có gì sai. Nhưng thật ra sau khi thấy hành động của Nhất Khang nó liền biết Nhất Khang không hề hay biết chuyện Khánh Vy đến đây. Có trách thì trách Thục Đoan không kêu nó giữ bí mật.

Hành động cực kì thật mật này lọt vào mắt Tuấn Nguyên dường như bị gai đâm vào mắt xém chút đui mù. Hai người họ có thể tránh mặt cậu ta ra rồi mới thân mật không? Tự hỏi lại tự chế giễu bản thân ngu ngốc, Tuấn Nguyên như ma quỷ phút chốc biến mất khỏi sân bóng.

Anh Trúc chiều nào cũng theo thói quen ra nhìn Khải Huy tập bóng lại đưa nước cho hắn nên một màn này không khiến cô