
chiều tà, chân trời đã tắt nắng chỉ còn những mảng hồng hồng cùng những đám mây trắng lượn lờ. Lá bàng rơi lác đác theo từng cơn gió thổi qua, lá khô dưới chân Khải Huy nghe sột soạt, chân va chạm nền gạch nghe sàn sạt.
Khải Huy không biết có bao nhiêu hưng phấn cùng nhộn nhạo trong lòng. Làm sao hắn không vui mừng đây khi hắn đang bên cạnh người con gái hắn yêu. Người con gái này tưởng rằng đã rời khỏi hắn mãi mãi nhưng xem ra lại lần nữa quay về bên cạnh hắn. Hắn không cần nó đáp lại chỉ cần nó ở bên cạnh hắn như vậy là đủ.
Ngàn lần hắn không muốn nghe, không muốn thấy hai từ “rời xa”. Hắn không muốn người con gái này rơi nước mắt.
Hình như một mảng lưng của hắn ươn ướt.
Khải Huy giật mình toàn thân cứng đờ, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc. Hắn vẫn như vậy bước tiếp không dừng lại. Một lời nói của hắn có tác dụng với nó sao? Hắn đã nói bao nhiêu lần nhưng nó vẫn ép bản thân phải chịu thứ tội lỗi ngu ngốc kia.
Nhã Điềm ôm chặt Khải Huy môi cong lên một nụ cười nhưng khóe mắt lại có thứ chất lỏng trong suốt trào ra. Chính nó cũng không hiểu bản thân là làm sao? Mỗi lần nó ở bên hắn vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy tội lỗi dâng trào.
Nếu mọi thứ có thể dễ dàng quên như vậy nó không cần đau khổ, không cần dằn vặt bản thân nhiều đến như vậy.
Đến trước kí túc xá nữ, Khải Huy dừng bước có chút lưỡng lự hắn là không muốn rời khỏi nó.
– Để tôi xuống đi!_Nhã Điềm ngẩng đầu đánh lên vai hắn một cái.
– Tôi muốn đưa cậu đến phòng._Khải Huy thoáng cười nói đùa.
Câu này nếu để người ngoài nghe được hai người họ không phải chết chắc rồi sao? Nhã Điềm trợn mắt, lại hung hăng đánh thêm mấy cái.
– Cậu mau thả tôi xuống có nghe hay không?
– Cậu đừng có động cả hai ngã bây giờ._Khải Huy nhăn mặt, hắn thầm nghĩ nó bệnh mà cũng có khí lực đánh hắn sao?
Khải Huy không cam nguyện lại khom người để nó xuống. Có ai như hắn không cõng một người lại không biết mệt. Nói hắn thần kinh có vấn đề người ta sẽ không phản bác.
– Tôi vào đây cậu về đi!_Nhã Điềm bước vào cổng kí túc xá nữ, sắc mặt cũng chưa thật sự ổn giương môi cười nhìn hắn.
– Cậu vào trước, tôi về sau._khí khái con trai chính là như vậy.
– Cậu về trước, tôi vào sau._hành động của con gái đây sao?
– Hai người đồng thời xoay người tôi đứng đây canh._Thục Đoan bất đắc dĩ đi ra giọng không lớn không nhỏ tạt một gáu nước lạnh vào hai con người đang tranh tới tranh lui.
Nhã Điềm cùng Khải Huy liếc mắt nhìn Thục Đoan, Thục Đoan không chột dạ nhún vai một cái khoanh tay trước ngực đứng trước cổng cười vui vẻ. Từ trên lầu nhìn xuống đã thấy Nhã Điềm trên lưng Khải Huy, Thục Đoan cười một cái đi xuống đón Nhã Điềm cũng không ngờ gặp một màn này nên phá đám.
– Được rồi, tôi về đây._Khải Huy liếc Thục Đoan một cái liền xoay người rời đi.
– Không tiễn._Thục Đoan nhìn bộ dạng tức giận của Khải Huy càng thêm buồn cười.
Nhã Điềm thở dài một cái liền hướng phòng mình đi tới, cũng chẳng thèm để ý đến con người đang đắc ý cười trộm.
Mới đi đến trước cửa phòng, bước chân Nhã Điềm giống như có tảng đá nghìn cân đè lên muốn bước cũng không được. Rất đơn giản trước cửa phòng có một Anh Trúc nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh Trúc vừa nhìn thấy Nhã Điềm liếc mắt khinh thường không nói nửa lời liền đi vào trong.
Nhã Điềm lại yếu ớt rủ vai, nó không thừa sức nói nữa. Nhã Điềm đi vào phòng vô lực ngã xuống giường. Nhã Điềm thật khó biết cảm giác của mình hiện tại là gì nó cũng không muốn biết.
—————————
Khải Huy thong dong đi về trong lòng có cảm xúc nhộn nhạo vô cùng khó tả, hắn một bước lại được gần Nhã Điềm hắn nên nắm lấy cơ hội mới đúng nhưng vì sao hắn không có can đảm bước tiếp hay đứng trước mặt nó oang oang nói hắn yêu nó.
– Cậu lại đến chỗ Nhã Điềm sao?_Tần Trực mắt liếc thấy Khải Huy liền cười hớn hở.
Tần Trực chính là có nội gián nên cái gì cũng biết, nói trắng ra Thục Đoan không yên tâm về Khải Huy nên bảo cậu ta xem chừng thôi. Bất quá như vậy cũng tốt một lần Thục Đoan nói ra Tần Trực chết sống làm theo.
Ngay từ lúc đầu học chung nhau thì Tần Trực đã để ý Thục Đoan, chính là cái dáng điệu điềm tĩnh ánh mắt không xao động cho dù đứng trước bất cứ chuyện khó khăn gì. Tần Trực từng một thời thất vọng vì nghĩ rằng Khải Huy cùng Thục Đoan có tình cảm với nhau. Về sau biết được họ chỉ là bạn thân một cỗ vui sướng hiện hữu trong lòng Tần Trực. Từ đó trở đi cậu ta càng kiên quyết lấy được tình cảm của Thục Đoan, quan tâm Thục Đoan hết mực, Thục Đoan nói cái gì cậu ta liền nghe tất. Nhưng cũng hoàn toàn không như ý muốn của Tần Trực, Thục Đoan vẫn một mặt bình thường không có biểu hiện dao động, hiển nhiên trong mắt của Thục Đoan giữa hai người họ chỉ có một từ “bạn” để hình dung.
– Gián điệp cũng nhanh tay thật mới đó mà cậu đã biết._Khải Huy liếc mắt khinh thường nhếch môi cười.
– Đó là chúng tôi có thần giao cách cảm._Tần Trực hi hi ha ha cười nhướng mày đắc ý.
– Cách cảm con khỉ sử dụng điện thoại thì có._Khải Huy vừa nghe càng thêm xem thường đi đến lấy đồ đi tắm không thèm quan tâm.
Nhất Khang nghe một câu này của Khải Huy liền bật cười sang sản