Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324410

Bình chọn: 8.5.00/10/441 lượt.

i ra khỏi nhau.

Thục Đoan đi chen ngang hai người liếc mắt cảnh cáo, lại đi đến ngồi bên giường không cho hai người kia tới gần.

Hai người họ là đang làm cho gì không thấy Nhã Điềm sốt cao đã sắp mê man rồi sao? Hiện tại họ vẫn có tâm trạng ghen tuông, tranh giành sao?

– Tôi không đi!_Khải Huy một bộ dạng không khuất phục.

– Tôi bảo cậu đi cậu phải đi đừng làm loạn nữa._Thục Đoan trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo.

– Cậu…_Khải Huy bực tức xoay người đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên nhìn đến người con gái đang nằm trên giường.

Hắn đúng là một bụng tức tối, nếu Thục Đoan không phải bạn thân hắn tuyệt đối không nhượng bộ.

– Hai người cũng đi ra ngoài đi._Thục Đoan thở nhẹ ra hiệu cho Tuấn Nguyên cùng Anh Trúc đi ra ngoài.

Tuấn Nguyên nắm chặt tay vẫn không muốn rời đi nhưng bất đắc dĩ phải đi. Anh Trúc sắc mặt trắng bệch lại liếc Nhã Điềm nằm trên giường-nguyên nhân gây tai họa.

CHƯƠNG 13: QUAN TÂM​

“Ngàn lần hắn không muốn nghe, không muốn thấy hai từ “rời xa”. Hắn không muốn người con gái này rơi nước mắt.”

Nhã Điềm được Thục Đoan chăm sóc khoảng một ngày thì hạ sốt, nó vô lực ngồi dậy giương mắt buồn có chút ảm đạm cùng tang thương. Lần sốt này so với lần sốt khi Nam Thành ra đi có lẽ nhẹ hơn. Nhưng nó cũng không biết nó có chút tiếc nuối khoảng thời gian trước là vì điều gì.

Nó lại nhớ đến gương mặt Khải Huy hiện ra trước khi nó mê man, ánh mắt đó sâu hun hút nhưng tràn đầy tình cảm. Ánh mắt đó đau lòng vì nó, tia nhìn đó giống tia nhìn một năm trước đây khi hắn chăm sóc nó. Nó không quên, từng cử chỉ hành động của Khải Huy vẫn có tác động rất lớn đến nó. Khẽ đưa tay lên ngực trái Nhã Điềm mỉm cười có chút yếu ớt, tim nó chỉ có một dĩ nhiên cũng chỉ chứa được một người mà thôi.

” Cạch”

Phòng y tế bật mở, Khải Huy bước vào nheo nheo mắt nhìn người con gái mái tóc đen dài vô lực dựa vào tường. Gương mặt kia có chút bi thương nhưng hình như nó đang cười thì phải?

Nhã Điềm xoay mặt về phía cửa, nụ cười yếu ớt có chút cứng lại nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười.

– Sao lại là cậu? Thục Đoan đâu?_Nhã Điềm lơ đãng hỏi.

– Tôi bảo cậu ấy không cần đến, cậu không muốn nhìn mặt tôi đến vậy sao?_Khải Huy đi đến ngồi bên giường cười khổ sở.

– Nếu tôi nói không thích cậu sẽ không đến sao?_Nhã Điềm liếc hắn một cái nhưng môi lại mỉm cười.

Khải Huy chợt mở mắt nhìn nụ cười của Nhã Điềm, hắn có chút ngây ngốc. Ngay sau đó cũng nhếch môi cười, Nhã Điềm nói cũng không sai. Hắn muốn đến thì sẽ đến có ai cấm được sao, huống hồ chuyện liên quan đến Nhã Điềm hắn không muốn quan tâm cũng khó.

Đột nhiên Nhã Điềm nhích người đến trước mặt hắn, đôi mắt trong veo kia thoáng tia hờn trách cùng đau lòng. Nhã Điềm đưa tay chạm vào vết thương trên khóe miệng hắn.

– A…_Khải Huy nhất thời không kịp phản ứng vì hành động bất ngờ của Nhã Điềm mà kêu đau một tiếng.

– Đau lắm sao?_Nhã Điềm thu tay về có chút áy náy.

Nó biết Khải Huy và Tuấn Nguyên đã xảy ra tranh chấp, nó lúc đó lại mê man nên cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhã Điềm chỉ nghe Thục Đoan nói rằng Khải Huy bị Tuấn Nguyên ra tay trước, nó đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó chịu.

– Đúng vậy rất đau._cái này người ta gọi là làm nũng.

Khải Huy đưa gương mặt hắn tới gần mặt Nhã Điềm giả bộ bi thảm, hắn hiện giờ có đôi mắt hiện tia vui vẻ lấp lánh ánh sáng.

– Xùy, cách xa tôi một chút._Nhã Điềm bĩu môi đẩy hắn ra mặt có chút nóng.

– Tôi thật sự đau nha, cậu không thể làm một động tác xoa dịu nỗi đau sao?_hắn không có buông tha.

Hắn định bụng nói với nó vài câu cũng không có ý định trêu chọc, chẳng qua thấy nó chủ động quan tâm hắn như vậy nên trong lòng đắc ý.

– Cái này có được hay không?_Nhã Điềm giơ lên nắm đấm trước mặt hắn.

– Không cần._Khải Huy giật giật khóe môi yếu ớt đáp trả.

Hắn ngàn lần vẫn biết mỗi lần hắn và nó ngồi gần thế nào cũng không có chuyện tốt lành, vả lại lúc này nó bệnh vẫn chưa khỏi nên hắn không muốn nó hao phí sức lực cãi nhau với hắn thôi.

– Tôi muốn về phòng._sau vài phút trầm mặc Nhã Điềm liền muốn rời giường về kí túc xá.

– Cậu vẫn chưa khỏe không cần gấp như vậy._Khải Huy lúng túng giữ vai Nhã Điềm.

– Tôi khỏe rồi, hiện tại vẫn có thể chạy một vòng sân trường._Nhã Điềm cười gạt tay hắn ra.

Khải Huy đứng dậy suy nghĩ một chút nhìn Nhã Điềm liền khom người hành động quen thuộc mà hắn vẫn làm.

Nhã Điềm nheo mắt yếu ớt cười, tuy hắn không có nói nhưng hành động này đối với nó đã quá quen rồi.

Nó giống như đứa nhỏ ôm lấy cổ hắn để hắn cõng về, mặc dù trong trường đúng là có chút kì quái nhưng nó cũng còn rất mệt cũng không có nghĩ nhiều.

Nhã Điềm không có cự tuyệt hắn mỉm cười một cái, hắn vẫn tưởng nó sẽ cự tuyệt ý tốt của hắn nhưng không ngay cả một lời từ chối cũng không có. Hắn ung dung bước khỏi phòng y tế trên lưng còn có một người con gái đang tựa đầu vào lưng hắn.

Hắn không có đi nhanh, đi rất chậm nữa là đằng khác. Hắn sợ một khi đến nơi lại không có cơ hội ở gần nó như vậy nữa, hắn biết có suy nghĩ này là không nên nhưng hắn muốn hưởng thụ thời gian chăm sóc nó.

Khải Huy và Nhã Điềm rời phòng y tế đã là


The Soda Pop