
ch vậy.
Em không phải lọ lem cũng không phải bạch tuyết mà, phải không? Mọi người đối xử tốt với em như thế làm sao em có thể trả hết đây.
– cô xúc động nói.Duy mỉm cười thật hiền, cánh tay to lớn ôm vươn ra, vòng qua người cô rồi kéo cô ngã vào lòng mình, anh ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy như không muốn rời.
Tại sao một người bình thường như cô lại mạnh mẽ như thế?– Ngốc, em không phải lọ lem cũng không phải là bạch tuyết.
Em là em.
Anh, Băng, Phong, Vũ hay cả Triệt cũng không phải hoàng tử vì thế không ai muốn tìm công chúa hay lọ lem cả.
Bọn anh giúp em vì em đã giúp bọn anh thế thôi.
Tình cảm không phải là món hàng không cần trao qua, tặng lại một cách nặng nề.
Chỉ cần thật lòng thì tất cả là quá đủ rồi.– Em… – Xuân tựa vào ngực anh, che giấu những giọt nước mắt đang rơi.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 101- 111 (24)– Em may mắn sao? Bọn anh mới may mắn.
Em không biết em đã làm được gì cho bọn anh đâu.
– Duy thì thầm vào tai.– Em không tốt như anh nghĩ thế đâu.
Em đã làm gì khiến mọi người phải chịu khổ giúp em chứ.
Em cũng đã giận anh, trách anh nhiều lắm.
Em ích kỉ, xấu tính, không giúp được ai cả.
– cô lau nước mắt nhìn anh nhưng anh chỉ đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.– Đừng tự trách bản thân mình.
Em không có lỗi gì cả.
Không ai có lỗi trong việc này.
Ai mà chẳng có lúc khó khăn hay nản lòng chỉ cần không từ bỏ là được.
Không phải em đã nói với anh thế sao? Nghe thì dễ nhưng làm mới khó đó.
Em luôn khích lệ anh khi anh không thể được nhà sản xuất chấp nhận thay vì trách mắng hay giận dỗi anh không thực hiện lời hứa cũng không bắt ép anh phải làm việc anh không thích.
Như thế đã đủ để anh giúp em chưa? – Duy tiếp tục nói với giọng điều nhẹ nhàng.– Em không tốt.
Em làm Triệt buồn.– Em giúp Triệt tìm về gia đình, giúp em ấy lại là chính mình.
Em đã giúp cậu ấy mạnh mẽ hơn nhiều, có trách nhiệm với mình và mọi người hơn nhiều.
Điều đó là nhỏ bé sao? Đã là lí do để Triệt giúp em, ở bên cạnh em chưa?– Em làm anh Phong thất vọng.
Hết lần này đến lần khác đưa anh ấy vào tình thế khó khăn.– Nhưng em giúp cậu ấy sống thật với bản thân.
Em cho cậu ấy cảm giác được hiểu thế nào là tình cảm thực sự, không giả dối, không toan tính.
Em luôn thật lòng nghĩ tới Phong, tìm cách giúp đỡ Phong.
Điều đó đủ để cậu ấy thích em rồi.– Em không tốt tới mức đó.
Anh Vũ thì sao? Em chỉ toàn gây rắc rối.
Anh không cần phải an ủi em như thế.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 101- 111 (25)Duy cười nhẹ, lấy tay véo nhẹ chop mũi cô.– Em nghĩ cậu ấy là người bừa bãi, lãng tử suốt ngày chỉ biết ăn chơi sao? Chỉ là để giấu mình vết thương lòng của cậu ấy.
Vì Erika cậu đã từ chối một cô bé khiến cô bé đó phải tự tử.
Ngốc quá phải không nhưng làm sao trách được.
Một người yếu đuối, nhu nhược khi được một người con trai đối xử tốt rồi lại bị người đó thẳng thừng từ chối, không thể chấp nhận được.
Sau vụ đó, Vũ và Eriak đã phải xa nhau rất lâu.
Kể từ đó Vũ đối xử tốt và cười nói với tất cả mọi người một cách máy móc như một con robot.
Em đã giúp cậu ấy mở lòng lại, thực sự quan tâm tới mọi người.
Như thế là quả đủ rồi.Xuân trầm mặc không nói gì.
Quả thật có quá nhiều điều cô còn chưa biết về họ.
Đẹp trai, giỏi giang, giàu có.
Tiền tài đều mở rộng trước mắt nhưng ai biết được họ đã trải qua điều gì chứ? Còn Băng…cô cũng muốn biết.– Tại sao các anh ai cũng phải khổ sở như thế.
– cô nghẹn lời.– Nếu anh biết thì tốt.– Nhưng em đâu giúp gì anh Băng…em không nghĩ anh ấy nên đối xử tốt với em như thế.
Chị Tiên sẽ không thoải mái mà anh ấy cũng sẽ cảm thấy phiền phức sao?– Em cảm thấy tốt khi nghĩ tới người khác hơn mình sao? – giọng nói lạnh lùng của ai đó chen vào.Không nén được tò mò, cả Duy và Xuân đều quay ra nhìn về người mới xuất hiện.
Đôi mắt đen tĩnh lặng.
Khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng đẹp mê lòng.
Thân hình cao ráo của anh chậm rãi tiến gần hai người.– Em đang tìm lí do tại sao mình được mọi người đối xử tốt sao? – Băng hỏi.– Không…em không… – cô ấp úng.– Đừng suy nghĩ quá nhiều.
Em làm gì tốt hay xấu với ai người đó sẽ tự biết rồi người đó khắc cũng sẽ đáp lại.– Em… – cô trầm mặc suy nghĩ điều gì đó.– Ngốc, đừng suy nghĩ nữa, anh sẽ phát điên lên nếu cứ phải giải thích cho em từng câu hỏi một đấy.
– Duy bật cười xoa đầu cô.– Còn về món nợ kia… – cô ngập ngừng nói khi nhớ tới nó.– Về cái đó, em không cần phải lo.
Sẽ tính chung trong hợp đồng.
– Băng cười nhạt.– Không thể được.
Món nợ đó quá lớn như vậy sẽ bất công cho anh.
– cô cương quyết.– Không… – Băng định lên tiếng an ủi cô nhưng lại bị cô chặn ngang.– Em sẽ trả nó.
Tự em sẽ trả nó và mong anh cũng đừng từ chối.
Anh có thể nghĩ em ngốc hay gì gì đó nhưng em vẫn sẽ trả, đừng làm như vậy…em sẽ cảm thấy mình thật…thấp kém.
Chỉ biết dựa dẫm, lợi dụng lòng tốt của người khác… Không, em sẽ không làm thế vì vậy…các anh hay hiểu cho em.
– cô nghẹn giọng, những bức xúc trong lòng vẫn còn chưa vơi hết mà cứ luẩn quẩn trong đầu đầy mệt mỏi.Cả Băng và Duy nhìn cô mà lòng cũng thấy nhói đau.
Cảm giác tuyệt vọng khi nhìn những cố gắng của mình trở nên ngớ n