Polly po-cket
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326271

Bình chọn: 10.00/10/627 lượt.

i hắn đến Vương phủ ngắm tuyết uống rượu. Hắn vốn không muốn đi, tâm tư hắn đang đặt tại chuyện cứu viện Ngô Triệu Khiên, bỗng chợt loé lên một suy nghĩ, hắn biết vị Dụ thân vương cao quý kia có tiếng nói trước mặt Hoàng đế, vậy sao không nghĩ cách thông qua Phúc Toàn.

Do gần đây Dung Nhược với Phúc Toàn qua lại dần thưa, mấy lần thiệp mời yến tiệc hắn đều từ chối không đi thế nên Hà Bảo cứ ngỡ lần này cũng vậy. Không ngờ Dung Nhược lại sai bảo: “Đem áo choàng tới đây, bảo bọn họ chuẩn bị ngựa.” Nàng vội hầu hạ hắn mặc áo, tiễn tới tận cổng.

Phủ Dụ thân vương được xây từ năm Khang Hy thứ sáu. Phủ của thân vương, đương nhiên nguy nga lộng lẫy, hoa lệ đẹp đẽ. Dụ thân vương Phúc Toàn mở yến tiệc ở vườn hoa sau phủ. Một dãy hòn giả sơn quanh co, ẩn hiện thấp thoáng sau nó là hành lang với mái vòm cong cong. Phía xa xa của dãy giả sơn là một cái hồ, dưới hồ có đậu thuyền nhỏ. Hồ nước cũng kết băng thành một tấm kính mỏng trong suốt trên bề mặt từ lâu. Bao quanh gian phòng trên thuyền là hơn mười cây mai. Chưa đến mùa, hoa mai chưa nở bông, nhưng chỉ cần qua khoảng tháng nữa là hương mai sẽ ngào ngạt khắp nơi. Đi vào trong gian phòng, thảm đã được trải sẵn từ lâu, cả phòng được bao phủ bởi không khí ấm áp.

CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM* (4)

Đang ngồi đều là các vị hiển quý (chức tước cao) trong triều, Dung Nhược tiến tới, tiếng nhao nhao hàn huyên chào hỏi trên thuyền càng náo nhiệt.

Phúc Toàn lại giơ tay vỗ nhẹ một tiếng, vài tiểu a hoàn áo xanh đứng bên cửa sổ, vô cùng nhanh nhẹn chạy tới, đồng loạt kéo mành cửa ra. Bốn mặt của gian phòng trên thuyền đều được che bởi mành lớn, mọi người khẽ rùng mình. Thế nhưng chẳng ngờ là không có cơn gió lạnh nào thổi hắt vào mặt cả, nhìn chăm chú lên, hoá ra phía sau mấy cái mành lớn là lớp thuỷ tinh trong suốt của phương tây, thoạt nhìn như không có gì ở đó. Cảnh tuyết khắp nơi ngập tràn trước mắt, thân ở trong phòng vẫn thấy ấm áp như tiết xuân.

Thuỷ tinh trong suốt phương tây kia, một thước (1/3m) vuông vắn cũng có giá trên trời rồi, nhiều thuỷ tinh như thế mà tấm nào tấm nấy cũng cao cả trượng, mọi người chưa ai từng thấy cả. Bình thường thì quan lại, người giàu có cũng dùng kính thuỷ tinh làm cửa sổ, nhưng đường kính cũng chẳng quá một thước.

Tấm thuỷ tinh to như vậy, chỉ sợ rằng chỉ có hậu duệ quý tộc thiên hoàng mới xa xỉ đến thế. Giữa yến tiệc, có người không nhịn được mà hô một tiếng: “Vương gia, tình này cảnh này mới gọi là ngắm tuyết chứ.”

Phúc Toàn cười đáp: “Dưới cửa kính thuỷ tinh uống rượu ngắm tuyết đúng là thú vui của cuộc đời.” Vừa quay mặt sang liền thấy Dung Nhược: “Hôm kia gặp Vạn Tuế Gia, Hoàng thượng còn nhắc muốn đi Nam Uyển ngắm tuyết. Chỉ tiếc mấy ngày gần đây bận rộn với việc triều chính, phải chờ tình hình Tứ Xuyên ổn định, đại giá mới có thể rời kinh được.”

Dung Nhược là ngự tiền thị vệ, nghe Phúc Toàn nói vậy, hắn đáp: “Như vậy thì lễ nghi hộ tống cũng nên chuẩn bị sớm mới được.”

Phúc Toàn không khỏi cười cười: “Hoàng thượng mới cất nhắc nhạc phụ tương lai của ngươi – Pha Nhĩ Bồn lên làm Nội đại thần rồi, việc hộ tống lần này sẽ là nhiệm vụ đầu tiên của ông ấy từ sau khi nhậm chức.”

Chén rượu trong tay Dung Nhược khẽ run, vài giọt rượu văng ra. Phúc Toàn lại cực kì đắc ý với việc này, hắn bảo: “Vạn Tuế Gia vẫn nhớ chuyện của ngươi, đã hỏi ta mấy lần rồi. Ngày tết nhất đưa lễ hồi môn… vẫn là để đến năm mới hãy đưa, qua mấy tháng nữa là có hỷ sự rồi.”

Chư vị trong gian phòng đồng thanh nói: “Cung hỷ Nạp Lan đại nhân.” Chén rượu tới tấp nâng lên kính. Trong lòng Dung Nhược đau đớn vô cùng, chỉ đành gắng gượng nở một nụ cười. Một chén rượu nuốt xuống, cơn ho bỗng tới, vị cay nồng như xé cổ họng, hắn không nhịn được mà ho liên hồi. Chợt nghe có người nói: “Dưới cảnh sắc thế này cũng nên làm một vài bài thơ mới hay.” Mọi người nhao nhao, ai cũng tán thành, Dung Nhược nghe bọn họ ngâm nga, có lời hay ý đẹp nhớ người xưa, cũng có người tự đọc bài thơ mình mới viết. Một mình hắn ngồi đây uống chén rượu. A hoàn đứng một bên bận rộn thêm rượu vào chén hắn, hết chén này tới chén khác, bất giác đã thấy hơi say say, tai mặt ửng hồng.

CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM* (5)

Mọi người ồn ã đua nhau bình luận lời thơ. Về lĩnh vực này Phúc Toàn không am hiểu cho lắm, hắn quay sang thấy Dung Nhược liền nói: “Các vị đừng ồn ào nữa, Dung Nhược còn chưa lên tiếng đâu, để xem hắn có câu thơ nào hay không.”

Dung Nhược đã gần say, hắn lấy đôi đũa gõ gõ vào cái chén, ngâm inh ỏi:

“Mật sái chinh an vô sổ.

Minh mê viễn thụ.

Loạn sơn trọng điệp yểu nan phân, tự ngũ lí, mông mông vụ.

Trù trướng tỏa song thâm xử.

Thấp hoa khinh nhứ.

Đương thì du dương đắc nhân liên, dã đô thị, nùng hương trợ.” *

*: Đây là bài “Lạc Dương xuân – Tuyết” của Nạp Lan Dung Nhược

Là một bài thơ miêu tả cảnh tuyết. Đoàn đầu là những bông tuyết bay toán loạn ở phía xa xa. Gần chỗ ngồi lại là tuyết trắng xoá mờ mịt yên tĩnh. Cây cối cùng núi non trùng điệp nơi xa ngút ngàn, thấp thoáng ẩn hiện dưới trận tuyết.

Đoạn sau: Tuyết bay vào qua song cửa sổ, từng bông từng bông nhỏ li ti nh