
đơn giản thường ngày, đang ngồi ở trước ngự án xem tấu sớ.
Nàng không dám quấy rầy, lặng lẽ đặt tách trà xuống rồi lùi một bước sang bên. Hoàng đế không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Bên ngoài tuyết rơi có nhiều không?”
Nàng đáp: “Bẩm Vạn Tuế Gia, tuyết chỉ rơi nhẹ thôi.”
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi bảo: “Vào đông rồi, trong cung ngày càng khó chịu. Tuy cung điện Nam Uyển nhỏ nhưng còn ấm áp hơn ở đây, cũng tự do tự tại hơn cung này.”
Lâm Lang nghe hắn nói như vậy cũng chẳng biết tiếp lời thế nào. Hoàng đế buông bút, dường như có chút đăm chiêu: “Đợi qua đợt bận rộn này rồi đi Nam Uyển.”
Lâm Lang nghe tiếng gió bắc ngoài cửa sổ rít gào, bông tuyết rơi xuống mái ngói lưu ly, phát ra tiếng ào ào.
CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM*
*Tên gốc là “Lan khâm thân kết”, trích từ câu “Vô phân ám hương thâm xử trụ, hối bả lan khâm thân kết” trong bài “Bách tự lệnh – Nhân sinh năng kỉ” của Nạp Lan Dung Nhược.
“Nhân sinh năng kỉ, tổng bất như hưu nhạ, tình điều hận diệp.
Cương thị tôn tiền đồng nhất tiếu, hựu đáo biệt li thì tiết.
Đăng tiết thiêu tàn, lô yên nhiệt tẫn, vô ngữ không ngưng yết .
Nhất thiên lương lộ, phương hồn thử dạ thâu tiếp.
Phạ kiến nhân khứ lâu không, liễu chi vô dạng, do tảo song gian nguyệt.
Vô phân ám hương thâm xử trụ, hối bả lan khâm thân kết.
Thượng noãn đàn ngân, nhiễu hàn thúy ảnh, xúc tự thiêm bi thiết.
Sầu đa thành bệnh, thử sầu tri hướng thùy thuyết.”
Đoạn đầu: Cuộc đời này thì dài được mấy? Chi bằng đừng rước lấy yêu hận tình thù. Đèn sắp cạn dầu, hương sắp tắt, nghẹn ngào nói không nên lời.
Đoạn sau viết về hiện tại: Sự cô đơn tịch mịch khi “người đi – nhà trống”, sợ nhìn thấy gian phòng nàng đã từng ở. Gian phòng ấy lại cứ hiện hữu trước mắt không tránh được, cảnh còn người mất. Hai câu sau là ý hối hận, nếu đã không có duyên phận với nhau thì không nên có tình ý với nàng sâu đậm đến vậy. Tình cảm dạt dào đến thế, tới mức khó có thể phai nhoà. Chỉ cần nghĩ đến nàng là đau lòng đến rơi lệ, càng nhớ càng hận.
Lan khâm: hương thơm từ tay áo, còn ám chỉ tình cảm nam nữ, tình cảm dạt dào với người yêu. “Lan khâm thân kết” chính là tình nồng ý đậm với nàng ấyVừa chỉ sự đau buồn của Nạp Lan vừa nói lên tình cảm của Khang Hy…)
Toàn phất khinh dung tả lạc thần,
Tu tri thiển tiếu thị thâm tần.
Thập phân thiên dữ khả liên xuân.
Yểm ức bạc hàn tha nhuyễn chướng,
Bão trì tiêm ảnh tạ phương nhân.
Vị năng vô ức hạ hương trần.
– “Hoán khê sa” Nạp Lan Dung Nhược –
(Khinh dung: sa mỏng; Lạc thần: chỉ mỹ nữ; theo truyền thuyết là nữ thần sông Lạc Hà (Thiểm Tây, Trung Quốc), danh Mật Phi. Câu này miêu tả hành động lau chùi liên tiếp lên giấy lụa có chân dung của nàng.
Thiển tiếu: Nét cười nhẹ, hơi cau mày
Hương trần: hương thơm khi nữ tử bước đi
Bài thơ thanh lệ thoát tục, viết về một bức hoạ nữ tử xinh đẹp như thần tiên. “Tu tri thiển tiếu thị thâm tần” ngay cả khi nàng không vui, nàng nhíu mày trông vẫn đáng yêu, như đang mỉm cười vậy. Ba câu cuối: Y phục nàng đơn sơ, sợ nàng lạnh nên đem bức hoạ của nàng đặt trong ống đựng hoa lệ tinh xảo. Đến chân dung còn được tác giả đối xử như vậy đủ biết tình cảm dành cho người này sâu nặng đến mức nào.)
Lúc hoàng hôn trời đổ tuyết lớn, tuyết như bông, rơi ào ào cả đêm. Tỉnh giấc vào sáng ngày hôm sau, nhìn ra ngoài cửa sổ bằng giấy trắng mỏng manh, nhà nhà đều được phủ tuyết. Trông từ xa chỉ thấy một mảng trắng xoá.
Hôm nay lại không có ca trực, thế nhưng Dung Nhược vẫn dậy sớm như cũ. A hoàn hầu hạ hắn súc miệng nước muối, thay y phục. Đại a hoàn Hà Bảo cầm chiếc áo choàng xanh dương đến bên nói: “Lão thái thái sai người tới bảo thiếu gia tới ăn sáng.” Nàng vừa nói vừa khẽ phất chiếc áo lên, choàng qua vai Dung Nhược.
Dung Nhược hơi cau mày, ánh mắt hướng ra ngoài, khung cảnh như được rắc muối, trong không trung còn có vô vàn sợi bông bay bay một cách yên tĩnh.
Hắn ăn sáng xong rồi trở về từ Thượng Phòng lại đi thẳng đến thư phòng. Ở cuối hành lang gặp Cố Trinh Quán tiên sinh đang đứng đó ngắm tuyết, Dung Nhược nói: “Tuyết rơi đẹp thế này mà có vài vị bằng hữu (bạn bè) cùng nhâm nhi ly rượu thì mới hay.”
CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM* (2)
Cố Trinh Quán cười đáp: “Ta cũng nghĩ như thế.”
Dung Nhược liền sai người chuẩn bị tiệc rượu, rồi mời chư vị bằng hữu tới ngắm tuyết. Nghiêm Thằng Tôn, Từ Kiền Học, Khương Thần Anh đều đậu khoa thi Bác học hồng nho* mùa xuân năm nay, nhậm chức Sử quan hàn lâm.
* Bác học hồng nho: chỉ những học giả học vấn uyên bác.
Lâu nay mấy người có quan hệ thân thiết với nhau, lúc này cùng hân hoan đi đến nơi hẹn. Mấy người bọn họ đã lâu ngày không gặp, không ngừng nâng cốc cười nói vui vẻ. Rượu quá tam tuần, Từ Kiền Học mới nói: “Tiệc rượu hôm nay chúng ta cùng thi làm thơ đi, người thua bị phạt uống rượu.”
Mọi người ai cũng vỗ tay khen hay. Ngay lập tức liền tung xúc xắc, người đầu tiên bị nó chỉ tới lại chính là Cố Trinh Quán. Dung Nhược cười nói: “Là Lương Phần* đầu tiên.”
* Cố Trinh Quán tự Hoa Phong, hiệu Lương Phần
Dung Nhược tự mình cầm ấm rượu, đổ đầy ắp chén của Cố Trinh Quán, hắn nói