80s toys - Atari. I still have
Thưa thầy…em yêu anh!

Thưa thầy…em yêu anh!

Tác giả: Ngọc Hân Lê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323173

Bình chọn: 10.00/10/317 lượt.

như tàu lá chuối:

– My life is over. (Đời em tiêu rồi) Mới đầu thấy “ổng” hiền, em chọc một chút chơi. Ai dè… – Tôi bèn kể lại cho thầy Lâm nghe đầu đuôi câu chuyện hôm đó. Thầy cười phá lên rồi nghiêm mặt:

– Đáng đời em, cứ quen thói chọc ghẹo. Nay gặp “ma” rồi. Thôi, có chơi có chịu.

Nghe vậy, tôi la bài bãi, nắm lấy tay áo thầy lắc lắc:

– Không!! Thầy phải cứu em! Kiến nghị văn phòng đổi thầy cô nào cũng được nhất định không phải ổng. Ổng sẽ “xử đẹp” em đó.

Thầy Lâm ung dung uống cạn ly café của mình mặc cho tôi đang cật lực cấu véo thầy.

– Bó chiếu. Vào tay ai chứ gặp ông thầy đó thì trời cũng không “cứu” được em, đừng nói tui. Thành thật chia buồn với em nha. – Thầy Lâm vừa nốc cạn ly café vừa đủng đỉnh đáp.

Chợt lúc đó, tiếng chuông báo vào giờ học vang lên. Thầy Lâm nắm tay tôi lôi dậy:

– Nào, lên lớp học đi “cô hai”, đừng trẻ con thế.

Tôi cố ôm chặt thành ghế miệng cứ bai bãi:

– Không! Không! Em không muốn. Buông em ra!

Mới hôm kia, tôi quyết tâm đối mặt với thử thách mà hôm nay cái quyết tâm đó đã “xẹp lép” chả khác nào cái bong bóng. Thầy Lâm gỡ tay tôi ra khỏi thành ghế, thầy mặc cho tôi giãy nảy, thầy lôi tôi đi xềnh xệch lên lớp học. Chung quanh, mọi người không khỏi đổ dồn mắt vào hai chúng tôi xì xào.

Thầy Lâm lôi tôi từ tầng trệt lên đến lầu ba, cuối cùng thì cũng đến trước lớp học. Thầy bảo:

– Vô đi! Tui mà quay lưng là em biến mất cho xem. Tui sẽ đứng đây cho đến chừng nào thấy em ngồi vào chỗ bàn mới thôi.

Bộ mặt cực nghiêm của thầy cho tôi biết thầy không hề nói đùa. Tôi đành thất thểu đi vào lớp, tìm lấy chỗ ngồi quen thuộc ngay bàn đầu. Ơn trời! Cái “ông già” đáng ghét đó chưa vô nên tôi còn được một chút thời gian thảnh thơi. Tôi nhìn quanh lớp, chà hôm nay là thứ bảy hèn chi mấy “nương” trong lớp ăn mặc đẹp thế. Chắc là học xong tối “vi vu” luôn đây hoặc là lấy ấn tượng với “anh thầy đẹp trai”. Tôi thở dài một cách chán nản lật sách ra xem bài mới…

“MA” MỚI

Chị ơi, có ai ngồi đây chưa? Em ngồi được hông?

Tôi ngẩng lên. Một con bé mặt non choẹt đến nỗi “búng ra sữa”, tóc đuôi ngựa cột nhỏng sau gáy và ăn mặc toàn tông màu hồng từ đầu tới chân. Nó đang mở to đôi mắt nai nhìn tôi thỏ thẻ.

– Cứ tự nhiên! Ở đây còn trống. – Tôi lạnh lùng.

Bình sinh, tôi rất ghét những loại con gái “nhí nhảnh như con cá cảnh”, dòm là không ưa được. Con bé ngồi xuống bên cạnh tôi vui vẻ hồ hởi:

– Em tên My, mốt chị cứ gọi em là “bé My”. Em vào từ hôm thứ sáu rồi nhưng em không thấy chị, chị là học viên mới hả?

Tôi không hề ngẩng lên chỉ chúi mũi vào quyển sách ậm ừ:

– Ừ, mới… mới thấy.

Con bé che miệng cười rúc rích:

– Hi hi hi, chị vui tính quá. Chị học ở đây lâu chưa? Thầy cô có khó không hở chị?

Mắt tôi vẫn chăm chăm vào quyển sách, chép miệng:

– Mới một tuần thôi. Học đi rồi biết thầy cô thế nào.

Vừa lúc đó Sinh bước vào lớp. Sau màn chào nhau là bắt đầu đến màn “ông già” này sắp “hành hạ” tôi đây. Anh bước xuống đến gần chỗ tôi, xoa hai tay vào nhau:

– Nào các bạn, hôm nay sẽ bắt đầu cách học mới. Đó là tôi sẽ tập cho các bạn quen dần phản xạ bằng cách lúc nào cũng nói tiếng Anh trong lớp. Các bạn có thể không nói được tiếng Anh nhưng bắt buộc các bạn phải nghe và hiểu những gì tôi nói.

Cái gì?? Lại còn thế nữa!! Người Việt nói tiếng Việt cho rồi, nói tiếng Anh làm gì cho nó khổ cái miệng cơ chứ? Đấy! Có thấy chưa?? Tôi nói là “ông già” đó lại bắt đầu bày chuyện để “đì” tôi mà. Bé My ngồi gần tôi rất hoan hỉ, liên tục lắc tay tôi:

– Chị ơi, em thích thầy này nè, đẹp trai dễ thương quá. Em thích nói tiếng Anh lắm nè. Giờ được nói rồi… thầy này có vẻ dạy hay ha. Tôi ngán ngẩm đánh mắt liếc một vòng “Geez…”

Sinh đến càng gần chỗ tôi hơn, tay cầm quyển sách Anh văn cuộn tròn đập đập lên bàn tôi, anh bảo:

– Ms Le (Chả là tôi họ Lê mà) go to the blackboard, please! (Em Lê, làm ơn lên bảng).

Tôi dòm anh khoanh tay lạnh lùng:

– I don’t understand what you’re saying, so I won’t go to the blackboard. (Em chẳng hiểu thầy đang nói gì cho nên em không lên bảng đâu). – Tôi mở miệng một cái ào mà không kịp suy nghĩ. Vừa nói xong, tôi định thần thảng thốt, đưa tay ôm miệng lẩm bẩm: “Chết… ngắc!”

Không những con bé My mà cả lớp nhìn tôi mắt mở to đầy khâm phục. Trong khi đó, tôi thấy anh đang mỉm cười một cách đầy mỉa mai:

– You don’t understand what I’m saying, but you understand what I’m asking. Impressive! (Em không hiểu tôi nói gì mà lại biết bị kêu lên bảng cơ đấy. Hay nhỉ!)

Thế là tôi lóc cóc đi lên bảng mà trong lòng tức anh ách. Đúng là “thần khẩu hại xác phàm”. Được! Cứ lên bảng xem “ổng” giở trò gì nào. Sinh nhìn tôi với vẻ mặt câng câng rất đáng ghét, trông mà điên lên được. Anh đẩy gọng kính, hất hàm bảo tôi:

– Write down one sentence, using the past perfect. (Viết câu có cấu trúc của thì quá khứ hoàn thành).

Tưởng gì chứ, cái này thì dễ còn hơn ăn bánh. Viết thì viết. Viết xong, tôi quay lưng bước xuống đưa viên phấn cho Sinh rất hồ hởi:

– Done. (Xong rồi) – Tôi nghênh mặt lên trông rất kiêu hãnh, Sinh ngó lên bảng rồi lại ngó tôi:

– Are you sure? (Chắc không đ