XtGem Forum catalog
Thưa thầy…em yêu anh!

Thưa thầy…em yêu anh!

Tác giả: Ngọc Hân Lê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 7.5.00/10/312 lượt.

Một người cậu tôi vô cùng ngưỡng mộ về học vấn lẫn vẻ bề ngoài điển trai kinh khủng.

GIẤC MƠ TRỞ VỀ (2)

Từ đó tôi hăng hái đi học Anh văn hơn, đặc biệt là những ngày thứ bảy. Tôi yêu vô cùng những ngày thứ bảy vì tôi được gặp anh vào trọn hai tiết. Tôi thích ngắm nhìn anh, nghe anh nói. Trêu chọc và luôn giả vờ hỏi anh những câu hỏi mà tôi biết hoàn toàn mình có thể tự trả lời. Với cảm xúc của một đứa con nít, tôi mến Sinh với một lý do hết sức “thường tình”: dễ thương, đẹp trai giống như mọi đứa con gái ở tuổi mới lớn khác thường quan niệm. Còn tính tình anh ra sao hiền dữ thế nào thì tôi không cần biết. Nhờ vậy “đại hoạ” đã giáng cái rầm xuống đầu tôi.

Cuối giờ học của một ngày đẹp trời, tôi khệ nệ dọn dẹp chiếc cassette xuống phòng giáo viên, vì cái gã “thầu” vụ này đã đánh bài chuồn từ sớm. Chiếc máy to bè, nặng nề, so với thân hình “lùn một mẩu” của tôi quả là đối lập. Anh bất ngờ đứng đằng sau với tay cầm chiếc cassette hộ tôi, nói:

– Em đúng là thân lừa ưa nặng. Đưa đây!

Nghe tiếng Sinh, tôi xoay lại nhìn anh với đôi mắt mở to. Tôi choáng ngợp vì đường nét của anh rất gần tôi, rất rõ ràng. Tôi lẩm nhẩm trong đầu: “Ôi trời ơi!… Lạy Chúa tôi. À, mà mình làm gì có đạo Chúa mà lạy. Phen này con chết mất.” Rồi chúng tôi sóng bước cùng nhau, lòng tôi rộn lên như đón tết nhưng tôi không dám nhìn thẳng mà chỉ dám nhìn vẩn vơ mấy con nhện đang giăng tơ nơi góc các lớp học… Trên đường đi, anh hỏi huyên thuyên nhiều chuyện và không khỏi khen tôi rằng tôi rất có khiếu học ngoại ngữ, ăn nói dạn dĩ, khôi hài và hẳn ai tiếp xúc với tôi thì sẽ rất mến tôi đấy. Tôi nghe anh nói mà lùng bùng lỗ tai, hai má tôi nóng hổi, hâm hấp. Giá như mặt đất nẻ ra thì tôi sẽ chui tọt xuống đó ngay lập tức.

Những buổi học trôi qua đều đặn với những tiếng cười và niềm ngưỡng mộ ngày một lớn lên trong tôi. Sinh là một thầy giáo rất nhiệt thành và kiên trì trong việc giảng dạy. Có những bài học mà học viên chưa hiểu, khi đã giảng “hết nước hết cái” mà không có kết quả anh vẫn không hề nổi cáu. Ngược lại, anh cố công tìm hiểu vì sao và giúp đỡ học viên vượt qua khó khăn đó. Anh cũng có biệt tài nhớ mặt học sinh của mình rất giỏi, những ai vắng mặt là anh nhận ra ngay. Sinh luôn hỏi thăm họ vào ngày hôm sau về lý do họ nghỉ và luôn giảng lại những bài họ đã bỏ lỡ lần trước. Tôi bắt đầu cảm mến hơn về cái tính nồng hậu, nhiệt tình và chu đáo của anh. Càng ngắm nhìn anh dạy học, niềm ngưỡng mộ về anh trong tôi ngày càng lớn dần, lớn dần… Tôi đã thích anh từ khi nào tôi chẳng biết.

“ANH THẦY” KHÓ TÍNH

Những buổi học trôi qua đều đặn với những tiếng cười và niềm vui không kể xiết. Đối với tôi, giờ anh dạy luôn có mùa xuân hiện diện.

Một hôm, Sinh phát cho cả lớp một bảng nhận xét về tiết học của anh. Tôi đọc rồi điền vào nhanh chóng không cần suy nghĩ. Tôi vốn là một đứa không bao giờ có những ý kiến nghiêm túc. Phần lớn là tôi đưa ra những ý kiến ỡm ờ, nửa đùa nửa thật, tôi cứ đặt bút là điền đại cho xong chuyện. Tôi không bao giờ nghĩ anh sẽ đọc chúng, cạnh đó tôi cũng nghĩ anh rất hiền không hề chấp nhất những trò đùa trẻ con. Nhưng đó lại là một sai lầm “chết người”, tôi đã bị Sinh “chiếu tướng”.

Ngày hôm sau, anh vào lớp dạy nhưng ánh mắt cứ luôn nhìn tôi chăm chú làm tôi chột dạ. Chưa bao giờ anh nhìn tôi như thế. Tôi tự hỏi tôi có những cử chỉ nào ngốc nghếch khiến anh cảm thấy tôi là một con bé kỳ lạ hay không? Đến cuối giờ, anh nán lại thêm và từ tốn đưa ra lời cảm ơn chúng tôi về bảng nhận xét về tiết học của anh:

– Tôi chân thành cảm ơn các bạn về bảng nhận xét hôm nọ, các bạn thích học tiết của tôi, tôi rất mừng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho tiết học của chúng ta ngày càng thú vị. Bây giờ, các bạn có thể về. Riêng Hân ở lại gặp tôi một lát.

Thế là mọi người kéo nhau lũ lượt ra về, thoáng chốc chỉ còn trơ trọi tôi và anh giữa một căn phòng to lớn. Anh lấy một xấp giấy toàn những bảng nhận xét đến gần tôi, lật tìm tờ giấy của tôi, nói:

– Này em, trong những xấp này, ai cũng nhận xét đàng hoàng hết. Có mỗi mình em là “khác người” thôi. Em nghĩ là tôi sẽ không đọc nên điền bừa phải không?

Nghe giọng nói của anh hơi nghiêm, tôi đoán chắc là anh bực mình về câu trả lời đầy tính cợt nhã, bông đùa không nghiêm túc một chút xíu nào của tôi. Thầy giáo là thế đó. Anh đọc to câu hỏi lên trước mặt tôi:

– Trong các tiết học Anh văn, bạn thích nhất tiết nào? Vì sao?

Rồi anh cầm từng tờ đọc câu trả lời:

– Thích nhất tiết Coversation vì thầy dạy rất nhiệt tình… giảng dễ hiểu… từ vựng phong phú… v.v.

Cứ thế lần lượt, lần lượt cho đến bảng nhận xét của tôi anh chợt hạ thấp giọng:

– … thầy rất đẹp trai…

Tôi cúi gầm mặt, bặm môi, lầm bầm chửi rủa chính mình sao ngu thế, khoái giỡn mà mang họa rồi.

Anh thở dài cầm tờ giấy của tôi gấp làm tư, dòm tôi nghiêm nghị:

– Tất cả các phiếu thăm dò này tôi sẽ trả cho các sinh viên khác, riêng tờ này tôi sẽ…

Tôi không để anh nói hết câu, liền níu tay anh:

– Thầy ơi!… Đừng nộp cho văn phòng, trả lại cho em đi… Em giỡn thôi mà. – Tôi nhìn anh với đôi mắt van lơn. Anh vẫn nghi