
ao như tháp Babylon, trang sức lỉnh kỉnh đầy người, đối chọi với nước da đen dòn là bộ đồ đầm hoa vàng đỏ may theo kiểu Gipsy[1'>.Tôi vểnh tai cố lắng nghe bà nói chuyện với Sinh nhưng không sao nghe rõ được. Cách nói chuyện của bà cũng mắc cười không kém cách ăn mặc. Bà chủ quán nói câu nào với Sinh cũng chêm vào tiếng “darling (cưng)” để gọi anh. Vừa thấy tôi, Sinh liền quay qua bảo bà chủ quán:
– Let me introduce my students, Tram and Han.
Bà ta ngó Trâm, ngó tôi và thốt lên và nắm tay tôi:
– Nice to meet you. My name’s Ruby. You must have been the one who made Sinh go crazy. He told me so much about you. (Thật vui khi biết các cháu. Tôi là Ruby. Chắc hẳn cháu là người làm Sinh nổi điên. Anh ấy nói về cháu nhiều lắm)
Tôi cười mếu nhìn bà ấy, Ruby nói khó nghe thật. Nhưng tôi cũng cố đoán và hiểu. Bà ta nói tôi làm Sinh điên ư? Điên theo kiểu nào? Nghĩa đen hay nghĩa bóng? Tôi cũng đáp lại bà ấy:
– Nice to meet you, too. What did he say? All good, I hope. (Cháu cũng vậy. Thiệt hả? Thầy nói với bà như thế à?) Rồi quay qua bặm môi liếc khẽ Sinh.
SINH NHẬT (2)
Sinh thì huýt sáo ngó lơ chỗ khác tránh cái lườm của tôi và ra chiều không biết gì. Ruby nhìn thấy thái độ của tôi bèn cười ngất và buông một câu với anh:
– Ha ha, you’re in trouble, darling! Your students are so cute. (Ha ha, cậu mệt rồi đó, cưng! Học trò dễ thương quá nhỉ) Sinh cũng nhe răng cười lại, còn Andrew thì nhăn mặt.
Tôi nghe hắn thì thào (Rất nhỏ. Nhưng tôi vẫn nghe được):
– So cute, huh? Tram is ok. The other, I don’t think so. (Xinh quái gì. Trâm thì được. Chứ còn người còn lại tôi không thấy).
Vô duyên! Tôi không xinh thì đã làm sao?
Bà chủ quán dẫn chúng tôi tới bàn mà Sinh khi nãy đã đặt sẵn, nó nằm gần bên tay trái và là vị trí dễ nhìn thấy sân khấu nhất. Trên kia, các nhạc công đang chơi một bản nhạc hòa tấu êm ái. Không biết Sinh tìm đâu cái quán này dễ thương thế nhỉ?
Sinh bảo Andrew kéo ghế sắp chỗ ngồi và theo chân bà Ruby biến vào bếp. Andrew kéo cái ghế đầu tiên ra rồi để đó (chỗ đó thì chắc là dành cho Sinh rồi), hắn kéo tiếp cái ghế thứ hai và nhấn Trâm ngồi xuống. Xong, hắn kéo thêm hai cái ghế nữa, tất nhiên là cho tôi và hắn rồi. Tôi dợm ngồi xuống cái ghế thứ ba thì Andrew đẩy mạnh tôi ra rồi ngồi vào chỗ đó. Trước sự ngạc nhiên của tôi, hắn trỏ tay chỉ chỉ vào cái ghế thứ tư bảo:
– That’s your place. (Chỗ đó của cô đó) Nói thật là càng lúc tôi thấy hắn càng kì quặc. Hắn trở mặt với tôi kinh khủng. Thế mà cách đây mấy tiếng đồng hồ còn đòi số phone của tôi nữa cơ.
Lát sau, Sinh trở lại đem đặt lên bàn một chiếc bánh sinh nhật có đèn cầy số 17 và cái bông hồng xanh thật lớn và trên mặt bánh có đề dòng chữ: “Happy birthday Hân bao gạo”.
Coi chịu nổi không? Bánh sinh nhật mà cũng chọc điên người ta nữa. Mọi người đều vỗ tay và reo vang: “Happy birthday Hân”, thích thật đấy, kể từ mười bảy năm qua đây là cái sinh nhật vui nhất tôi từng có. Tôi liền nhắm mắt lẩm nhẩm ước và thổi tắt hai ngọn nến. Cái điều ước khi nãy của tôi, ranh ma quá chừng, tôi đã ước là tôi sẽ được một nụ hôn từ Sinh trong ngày sinh nhật. Hi hi hi, ối trời ơi, phải tội mất. Lại tới màn cắt bánh chia cho mọi người thì… Hic… cái khoản này tôi vụng lắm, nên tôi đã lên tiếng “bán cái”:
– Ai cắt đi. Em mà cắt là một hồi bấy nhầy.
Andrew lập tức lên tiếng ngay:
– May I? I want to do something for your birthday. (Tôi nè. Tôi muốn làm giúp cô. Sinh nhật cô mà).
Tôi nhìn hắn cảnh giác. Sợ hắn lại chơi tôi thêm lần nữa. Nhưng với nụ cười niềm nở và ánh mắt sáng ngời của hắn đã xóa tan niềm nghi ngờ của tôi. Biết gì không? Tôi lại bị gạt một lần nữa.
Dao nĩa vừa rơi vào tay Andrew thì hắn đã chia cái bánh ra làm bốn phần bằng nhau. Kể cả cái bông hồng xanh thiệt đẹp tôi lăm le giành cũng bị xéo làm bốn mảnh không kịp trăn trối. Làm xong, hắn đặt dao xuống và gắp ra đĩa cho cả bốn người. Tôi ngồi nhìn góc tư bánh với một nửa cánh hồng xanh mà máu nóng sắp bốc lên đầu. Dẫu vậy, tôi phải cố nén cơn tức lại, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi mà nóng giận thì không hay. Mà nói gì đây? Andrew đã chia đều cái bánh cho mọi người. Hắn đã rất công bằng còn gì?
Trong lúc chúng tôi đang dùng bánh sinh nhật thì mấy người khách nước ngoài xung quanh thay phiên lên ca hát góp vui. Họ chơi từ nhạc Country cho đến Rock ‘nd Roll làm không khí sôi động hẳn lên. Những tràng pháo tay, những cánh hoa tung lên tới tấp cho những giọng ca hay bất ngờ.
Andrew cũng rất hào hứng, hắn nhào lên sân khấu chụp micro và đeo cây đàn guitar vào, bắt chước vua nhạc rock huyền thoại Elvis Presley nhún nhảy hát tặng tôi một bài chả ăn nhập gì vào ngày sinh nhật cả: “Crazy”.
SINH NHẬT (3)
Ca xong bài đó thiên hạ vỗ tay rần rần, hắn hứng chí ca thêm bài nữa. Nhưng lần này là bài hát nói về Việt Nam. Tôi, Trâm, Sinh ngồi nhìn hắn hát múa mà muốn đi ngủ. Cũng bởi cái bài đó từ đầu tới cuối toàn nhạc và mấy chữ Việt Nam lặp đi lặp lại từ đầu đến cuối bài. Tôi chán nản cúi xuống xắn cái bánh đưa vào miệng cũng là lúc hắn kết thúc “cuộc dạo chơi âm nhạc” của mình. Andrew cầm mic đ