
ng điện thoại. Tôi thở dài bảo nó:
– Thôi… đừng khóc nữa. Thầy đã nói vậy thì em phải biết chứ. Em đừng cố chấp. Còn giờ chị phải đi học bài, có gì thứ bảy nói chuyện với em nhé. – Nói rồi tôi tạm biệt nó và gác điện thoại…
Chiều thứ tư, bé My đã không tới lớp. Nó muốn tránh mặt anh. Tội nghiệp con bé! Nó ra đi với con tim vỡ nát. Trước khi đi học, tôi nhận được tin nhắn của nó:
“Chị ra tiễn em vào chiều mai nhé. Em định dây dưa đến tuần sau mới đi vì thầy. Giờ em đã nói với mẹ thứ năm có thể đi. Nhắn với thầy là em chào thầy. Chắc thầy không quan tâm đâu nhỉ…”
Giọng con bé chưa bao giờ buồn như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại tôi đã thật xấu tính khi đi cau mau với một con bé ngây thơ và vô tư như bé My. Giờ nó đi rồi, tôi cũng thấy buồn. Tôi vẫn vào lớp sớm như mọi khi. Nhìn cái chỗ ngồi trống trải thêm cũng cảm thấy bức bối. Từ nay vắng bé My rồi… Buồn thật… trước đây tôi lại không ưa nó. Thế mà giờ nó đi thấy nhớ mới lạ.
Chưa tới giờ học. Lại không còn việc gì để làm. Buồn chân buồn tay tôi lấy giấy ra vẽ… Đang vẽ mê say, tôi nào có hay Sinh vào. Anh đến gần nhẹ nhàng không một tiếng động đến khi bóng anh in trên mặt bàn tôi mới biết. Tôi giật mình ngẩng lên, lấy tay che vội cái hình. Sinh mỉm cười rồi giật phắt bức vẽ của tôi soi nghiêng soi ngửa:
– Đẹp đó. Giống manga (truyện tranh Nhật Bản) lắm. Chà! Tóc giống tôi ghê, mũi cao, mắt sâu đeo mắt kiếng… môi mỏng… Vẽ tôi phải không?
– Trả em. – Tôi đứng lên chèo kéo bức vẽ từ tay anh nhưng tôi với không tới. Anh giơ bức vẽ lên cao thật cao, vừa coi vừa truy vấn tôi:
– Nói cho tôi biết thì tôi trả.
– Alain Delon[1'>. Không phải thầy đâu. Thầy… đừng… có nằm mơ giữa ban ngày.
TỎ TÌNH (6)
Sinh nheo mắt nhìn bức vẽ rồi quay qua nhìn tôi:
– Vậy hả? Tịch thu! Học không lo học, lo vẽ bậy bạ…
– Ấy! Em vẽ gì mà bậy bạ? Vả lại tới giờ học đâu. Thầy đừng… ỷ… là… thầy rồi ăn hiếp học trò nhe… – Tôi nhăn răng chớp mắt, hai tay cong cong hình vuốt hổ. Sinh nghiêng đầu nhún vai mỉm cười (very láu cá):
– Vô tay qua là của qua… Trả tôi cái Ipod đi. Tôi sẽ đưa lại cái này. Giờ tạm… tịch thu… – Nói xong, anh nhét bức vẽ vào túi áo rồi đi thẳng lên bục giảng. Nhưng nửa đường anh quay lại. Đến gần, đứng tựa vào thành bàn ngó ra cửa rồi nói với tôi:
– Nay bé My không đi học hả? Bình thường cũng vô sớm cỡ em vậy. Chắc là…
Tôi cũng biết vì sao đấy, nhưng tôi không thèm nói, tôi chờ coi thái độ của Sinh ra sao… Anh gỡ mắt kiếng ra cúi đầu thở dài rồi lại đeo vào, tiếp:
– Hôm qua… chuyện cũng hơi khó xử. Bé My gặp tôi nói… là… là… Đại khái là… những cảm xúc của tuổi mới lớn bộc phát. Em hiểu chứ? Tôi đã giải thích hơi thẳng thắn. Chắc điều đó làm bé My tổn thương… Tôi nghĩ vậy…
“He he! Đã đánh đâu mà tự nhiên khai thế… quả là…” Mà làm gì xí xọn dữ. Nói trắng ra cho rồi, bày đặt hoa mỹ. Nhưng thôi cứ làm bộ như không hiểu cho ổng giải thích rõ trắng đen xem nào. Tôi nhìn anh mà mặt “đơ như trái bơ” làm Sinh cũng bối rối. Anh soi thẳng mắt vào tôi, miệng trễ xuống chớp mắt làm cử chỉ tay quơ quơ từ trong ra ngoài hiệu ý là “Hiểu không? Hiểu là bé My tỏ tình với tôi không?”. Tôi chớp mắt nhìn anh lạ lẫm… Sinh đập lòng bày tay vào trán rồi vuốt xuống mũi rồi lắc lắc đầu. Anh quay lại đối diện với tôi, tay móc cây bút trong túi áo vẽ nguệch ngoạc lên giấy rồi đẩy cho tôi. Tôi ngó vào, khẽ trợn mắt rồi giả vờ rú lên:
– Bé My… say I love you… với thầy. Ối trời đất ơi…!!!
Anh chìa ra đưa tôi tờ giấy anh vẽ “Suỵt… sh… Em nói nho nhỏ được không? Làm gì mà ỏm tỏi thế? – Anh lúng túng đưa tay lên miệng làm dấu. Rồi anh khoanh hai tay lại lắc đầu thở dài lần nữa. Tôi nhìn anh chách lưỡi:
– Hèn chi. Thì ra thủ phạm làm bé My khóc nức nở là thầy. Hôm qua nó vừa khóc vừa gọi điện thoại cho em nói có kẻ đã làm tim nó tan nát… – Vừa nghe tôi nói thế Sinh quay lại nhìn tôi với vẻ mặt thoáng bối rối, anh ngập ngừng hỏi tôi:
– Thế… thế sao? Hôm qua… bé My nói những gì vậy?
Được thể, tôi tuôn ra một tràng (mà tất nhiên cái này tôi cố tình thêm mắm thêm muối):
– Thì… nó nói… kẻ đó tuy nhìn đẹp trai hiền lành mà bên trong lại là người độc ác, kiêu căng, lạnh lùng, phũ phàng… Đã vậy lại còn bạo lực… Nó nói yêu người ta, người ta không yêu thì thôi. Có cần xem thường nó là con nít không. Nó bảo người đâu chảnh thấy ghét. Bởi vậy chiều mai, nó quyết lên máy bay ra Hà Nội ở để quên phứt con người tồi tệ đó.
Anh tròn mắt nhìn tôi rồi khum người xuống bàn, kề sát vào mặt tôi, mắt chớp chớp vài ba cái, hỏi:
– Bé My nói vậy thiệt đó hả? Bé My nói nguyên văn vậy luôn đó hả?
Hic… mắt đã