
êm phong kín bằng các thanh gỗ, trên thân có vài ba lỗ bị mọt khoét.
TỎ TÌNH (4)
Đến cuối cầu thang, Sinh đẩy hai cánh cửa nhỏ ra. Trước mắt tôi hiện ra phòng giáo vụ quen thuộc và trống trơn với cây quạt trần đang quay tít mù. Mọi người đã về hết rồi. Sinh bước ra đưa tay tắt quạt và chép miệng: “Ai sang quá vậy? Về mà không tắt quạt.” Tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng nhìn lại lối đi mà tôi chưa bao giờ khám phá mà không hay biết Sinh chuẩn bị một “mưu đồ khủng khiếp” sau lưng tôi.
Thực ra, tôi đã thấy cái cửa này trong góc tường phòng khi đứng trước cửa phòng giáo vụ nhìn vào. Nhưng có điều, tôi không nghĩ là nó thông lên hành lang lớp học. Đang còn đứng tần ngần ngó lại cái cầu thang, thì sau lưng tôi hai cánh cửa đóng sầm lại. Tôi hoảng hốt quýnh quáng quay lại đập cửa:
– Thầy làm trò gì thế? Mở cửa ra cho em. Mở cửa ra.
– Tôi dẫn em xuống rồi. Giờ tự em đi lên. Chỉ việc đi lên cầu thang thôi, trở lên lớp học đi. – Tiếng Sinh từ bên kia vọng sang:
– Không! Chịu thôi. Em… em… sợ ma lắm. Mở cửa ra cho em đi. Mở ra… – Tôi bấu cánh cửa hét.
– Em đi coi phim ma cà rồng không sợ. Lại sợ ma trong tưởng tượng của em à? Nhảm. Giờ đi lên không? Tôi đếm từ một đến năm. Không đi là tôi lên trên khóa đầu kia lại, nhốt em trong này luôn đó.
– Không!!! Thầy đừng có hù em. Thầy dám làm thế sao? – Tôi vẫn đứng đó gào. Rồi tôi nghe tiếng khóa lách cách ở cửa bên kia, tiếng Sinh im lặng, rồi anh lên tiếng đếm:
– Một…
Mặt tôi đổ như chàm. Đừng, đừng làm thật chứ. Tôi ớn lạnh nhìn lên cầu thang với mấy ánh sáng leo lét, thôi đi thôi. Tôi bèn trấn tĩnh hít một hơi dài rồi lao lên cầu thang. Cắm đầu đi thật nhanh mà tim đập thình thịch. Trời phật! Đầu óc tưởng tượng bắt đầu trỗi dậy: “Sợ quá, lỡ có ai hiện ra thì sao?”- Lên đến nửa cầu thang tôi đứng lại thở dốc, ôm tim, đưa hai tay khua khoắng: “Bình tĩnh. Thư giãn. Trong đây đâu có gì đâu…”. Tôi hít vào rồi thở ra thật mạnh, nhắm mắt lại mấy giây và mở bừng mắt ra nhìn xung quanh. Quả thật là đâu có gì đâu. Tôi lại hít thở một lần nữa và lần bước tiếp nốt những bậc thang còn lại, ánh sáng đèn nơi hành lang lớp học hiện ra. Lát sau, tôi đã ra khỏi cái lối đi kinh khủng ấy. Đứng trên hành lang, tôi còn ngó lại cái nơi đó lần nữa và tự thán phục mình: “Mình đã rất dũng cảm.” Sau này nhờ vậy mà tôi không còn sợ bóng tối nữa, mà còn trở thành một “con ma cà rồng” thực thụ ngày ngủ đêm thức mà không sợ bất cứ con quái nào… trừ con muỗi.
Sinh đã ngồi sẵn trên bệ lan can chờ tôi. Vừa thấy tôi anh mỉm cười hỏi:
– Có “con ma nhép” nào ở dưới không “ma cà rồng”?
Tôi quay lại xẵng giọng:
– Không thấy! Mà “ma cà rồng bây giờ sẽ hút máu thầy đây. – Vừa nói tôi vừa nhào lại định ngắt nhéo anh, được cái gì hay cái đó. Nhưng chỉ với một bàn tay của mình anh tóm cả hai bàn tay tôi lại làm tôi không quơ quào gì được cả. Sinh nắm hai tay tôi dòm tôi cố sức giãy giụa mà không nín được cười:
– “Nấm lùn di động” mà khoái sân si. Giờ có về nghỉ ngơi để mai đi học không? Hay để tôi kí cho mấy phát vào đầu?
TỎ TÌNH (5)
Ngay khi anh thả tay tôi ra, tôi lập tức chạy ra xa không quên hét lại:
– Thầy nhớ nhé. Ipod của thầy còn trong tay em đó.
Buổi tối khi tôi đang ngồi làm bài ở lớp thì con bé My gọi cho tôi. Nghe giọng nó tôi đoán là nó vừa khóc xong một trận, tôi hỏi:
– Chiều nay thấy em khóc. Giờ mới khóc xong nữa phải không? Sao mà khóc? Lại bị mất vé nữa hả?
Con bé giọng nghèn nghẹn:
– Hic… hic… Chuyện này… hic… Chị qua nhà em đi… hic…
– Điên hả? Giờ mấy giờ mà qua. Có gì nói luôn đi… – Tôi cau mặt.
Con nhóc lập tức khóc òa trên điện thoại:
– Em… sắp dọn ra… Hà Nội rồi, tuần sau là đi. Chiều nay… em… em… đã nói… em yêu thầy… em không xa thầy được… thầy.. hic… hic… nói… hic…
Tôi nghe như sét đánh bên tai khi nghe bé My nói là nó mới “tỏ tình” với anh vào chiều nay, sao nó dạn vậy? Chắc chắn là Sinh nói không với nó nên nó mới khóc tức tưởi vậy. Nhưng tôi vẫn muốn biết chi tiết nên hỏi dồn:
– Hả? Em nói yêu thầy hả? Rồi thầy nói sao?
– Thầy nói… thầy xin lỗi nếu thầy có nói gì hay làm gì để em hiểu lầm… hic.. thầy chỉ coi em như em gái thôi… Thầy nói em mới lớn nên cảm xúc chưa xác định được… nên cảm xúc đó chỉ là mến mộ thôi… với lại em đâu biết rõ hết về con người thầy đâu mà nói yêu… Yêu vậy là yêu ảo thì không nên… Sau đó nói… em… còn nhỏ… lo học… là hơn đừng nghĩ linh tinh. Hu hu… Em không chịu đâu… em yêu thầy mà… – Nói xong nó lại khóc từng tràng tro