Polly po-cket
Thưa thầy…em yêu anh!

Thưa thầy…em yêu anh!

Tác giả: Ngọc Hân Lê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323953

Bình chọn: 7.00/10/395 lượt.

àng diện áo trong một chiếc thun tay lỡ màu xanh rêu nhạt có sọc trắng hai bên hông phối với quần ka ki xám lửng. Bên ngoài, anh ta khoác chiếc áo sơ mi màu xanh lơ xắn tận khuỷu, và dưới chân thì mang đôi giày thể thao Nike màu đen. Tôi không nhìn rõ mặt anh ta được, anh ta đội nón lưỡi trai sùm sụp lại còn đi rất nhanh. Tôi chỉ thấy chiếc cằm vuông vuông, thon thon cùng cái miệng rất đẹp, nên tôi đoán anh ta cũng khá đẹp trai. Tôi huých tay Trâm để chỉ cho nó thấy, nó cũng gật gù:

– Hắn style quá. Đẹp giống mấy thằng Tây hôm bữa ghê.

– Ừ! Lát mà “đụng độ” được ảnh. Hề hề, tao sẽ cúng ông địa nguyên chén chè trôi nước.

– Cái đồ… mê trai…

– Bậy à, đâu phải trai nào tao cũng mê. Phải đẹp trai, tánh dễ thương tao mới mê. Sinh là một ví dụ. – Tôi le lưỡi chọc nó.

MỘT BUỔI XEM PHIM (5)

– Mày lăng nhăng. Cũng hên cho Sinh là ổng chưa yêu mày. Ai yêu mày chắc đau đầu kinh niên quá. – Trâm bĩu môi rồi khoác tay tôi kéo vào chỗ soát vé, còn tôi thì cười hềnh hệch cãi tiếp:

– Tao đa tình chứ đâu có lăng nhăng. Thông cảm đi, dân yêu cái đẹp nó vậy đó. Khà khà.

Trong khi đi lên cầu thang vào cửa rạp, Trâm làm rớt mắt kiếng, tôi cúi xuống lượm giùm nó và mắt tôi sáng rực lên khi phát hiện một tờ xanh năm chục ngàn. Tôi nhặt lên và reo ầm với Trâm:

– Ê coi nè. Tao lượm được tiền đây. Phen này ấm rồi nhá.

– Làm gì dữ vậy? Mày cũng đâu có nghèo đâu, tiền làm hình bán cho cái bọn trong trường mình mày cũng kiếm được mấy trăm còn gì. Việc gì phải mừng thế?

– Lượm được tiền là hên lắm. Đâu phải ai có diễm phúc lượm tiền hằng ngày đâu. Một lát tao với mày ăn kem… he he he – Tôi nhét tờ tiền vào trong bóp và phân bua với nó. Tôi vừa dứt lời thì nghe tiếng cười rúc rích đằng sau, tôi quay lại thì ra là anh chàng mũ lưỡi trai. Hắn cười cái gì? Tên này lạ thật…

Rạp chiếu phim tối như hũ nút, anh soát vé chiếu đèn pin giúp tìm chỗ cho chúng tôi. Cuối cùng thì cũng đã vào tới đây, mệt đứt hơi với trò chen lấn lúc gửi xe. Chợt tôi thấy cái nón lưỡi trai quen thuộc ngồi ở hàng ghế trước tôi. Tôi nhìn quanh quất nguyên rạp, chẳng ai đội nón cả. Tôi tự nhủ “Ăn bận nổi mà còn làm chuyện khác người nữa.” Thôi kệ thông cảm, ý thích mỗi người khác nhau mà.

Buổi chiếu phim bắt đầu, bộ phim “Inteview with vampire” mà tôi ao ước coi từ lâu nay hiển hiện trước mắt. Chao ôi! Tom Cuise và Brad Pitt diễn rất hay mà lại còn đẹp trai nữa, tôi chết vì phim này mất thôi, quá tuyệt. Đến đoạn gây cấn lâu lâu tôi lại nghe tiếng thảng thốt của cô nàng nào đó nói với người yêu: “Anh ơi. Ma cà rồng em sợ quá!”. Trâm cũng dụi mặt vào vai tôi vì mấy cảnh máu me đáng sợ hãi, nó thì thào với tôi:

– Tao sợ thằng Lestat này quá. Nó ác thế. Lại còn pê đê nữa.

Nghe nó nói tôi mỉm cười:

– Còn tao lại rất thích gã ma cà rồng này, cái phong thái của gã rất hay. Lestat không phải là pê đê, gã xuất phát từ diễn viên kịch ra, nên có máu nghệ sĩ, yêu thích cái đẹp. Mà người đẹp trai như Louis thì hắn tất nhiên không thể bỏ qua. Ngoài ra hắn rất đáng thương, hắn thích Louis vì hắn tìm thấy hình ảnh của tên bạn thân Nicholas… Và còn nữa, gã không cho Louis và Claudia ra đi vì gã sợ cô đơn. Gã đã nếm trải mùi vị cô đơn khủng khiếp suốt hai trăm năm, khi sư phụ gã chán cái kiếp sống bất tử đã tự tử. Ông ta bỏ gã lại một mình mà không hướng dẫn gã phải tồn tại trong thế giới bóng tối ra sao. Do vậy, hắn phải sống độc ác để bảo vệ mình khỏi những con ma khác. Hắn đâu có ác và ích kỉ như Amarnd. Hắn yêu Louis và luôn làm anh ta vui lòng. Mày không thấy hắn biết Louis yêu Claudia, hắn không những không để cô bé chết mà còn cho cô bé cuộc sống của ma cà rồng để bầu bạn cùng Louis sao?

Trâm tròn mắt nhìn tôi:

– Mày chưa coi phim này sao kể vanh vách vậy?

– Tao đọc truyện này rồi. Bản tiếng Anh cơ. Chuyện này nằm trong chùm truyện “Chronicles of Vampire của Anna Rice”, một văn sĩ nổi tiếng của Mỹ.

MỘT BUỔI XEM PHIM (6)

– Ra là vậy. Hân dữ quá ta… khâm phục khâm phục. Mày còn biết tới vậy nữa. Lâu lâu mày làm tao bất ngờ đó. – Trâm đưa tay giơ số một và trầm trồ… Lúc ấy tôi nghe nó khen mà sướng nở mũi…

Được một lát, Trâm quay qua nhìn tôi:

– Tom Cruise cũng đẹp, nhưng lùn quá. Brad Pitt đẹp hơn. Tao thích Brad Pitt hơn.

– Mắt với miệng Tom Cruise cực đẹp. Mà tao thích nhất cái lùn của nó. Nó lùn giống Sinh, hí hí hí.

Trâm nghe vậy cũng cười nắc nẻ. Chợt chúng tôi giật bắn mình vì tiếng e hèm thiệt lớn nơi tên mũ lưỡi trai đang ngồi. Cái tên v