
ưng là phù thủy tốt bụng. Em không quên ơn chị đâu.
Hả? Tôi bị “đánh” cái chí mạng. Ê, chờ đã! Ai cho nó hồi nào? Tôi chỉ cho sáo thế thôi mà nó lấy thật. Một sai lầm chết người. Này, trả lại cái vé đây. Nhìn nó cầm cái vé săm soi đưa lên ánh đèn, tôi muốn đưa tay lên giật lại nhưng lại hạ xuống gãi đầu khi nó quay lại ngoác miệng nhìn tôi cười với đôi mắt hí tít vì sưng. Nó nằn nì:
– Cám ơn chị lắm, em hứa là em sẽ trả ơn. Với lại nay em không đi xe. Chị chở em về nha.
Lại… lại còn vậy nữa? Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Hết chuyện này tới chuyện kia. Tôi dắt xe ra mà trong bụng nghiến răng trèo trẹo: “Lạy Chúa tôi! Sao mình lại có thể ngây thơ đến như vậy. Nó và ông thầy đó đều là quỹ dữ cả, mà ông kia đỡ hơn một chút. Damn… it (Quỷ tha ma bắt)!” (Lúc này cái cụm từ đó tự dưng hiện ra trong đầu tôi, dẫu tôi biết nó không tốt lành gì, nhưng lúc đó đầu óc tôi phừng phừng như lửa).
Trên đường về, bé My líu lo nói đủ chuyện trên trời dưới đất, còn tôi thì tức muốn xịt khói… Cái con bé… không biết điều… Tôi phóng như bay trên đường vì tức tối, chắc tôi chạy cũng phải trên 50 phân khối.
Về đến nhà, tôi cố nén cơn điên tươi cười chào ba mẹ rồi đi lên phòng. Vừa đóng sập cửa phòng lại, tôi quăng cặp qua một bên, nhào lên giường cầm chiếc gối đập đầu liên hồi vào đó và gào lên: “Trời ơi! Ăn gì mà ngu dữ dạ. Tự dưng lại đưa nó cái vé. Ngu quá… ngu quá… trời ơi là trời”… Vừa lúc đó chuông điện thoại reo, tôi bắt máy: “Thầy…”
SAI LẦM CHẾT NGƯỜI (5)
“Tui nè, “thầy yêu quý” của em đây. Mai tui về rồi. Có đem quà cho em đó. Nghe nói là em đạt điểm tối đa trong kì kiểm tra này phải không? Chúc mừng! Phải vậy chứ”.
Thầy Lâm đó, lúc nào cũng hiện ra như tiên vậy. Tôi để ý mỗi lần tôi có chuyện gì buồn là đều có mặt ổng cả.
“Mai thầy về rồi hả. Mừng quá. Thầy về dạy là tốt rồi. Quà cáp gì, bữa đó em giỡn thôi mà.” – Tôi trả lời trong khi ngón tay vẫn đang nhàu nát áo gối vì tức.
“Em đừng có giả bộ, đi mà không đem quà về cho em thế nào cũng nghe em càm ràm suốt cả buổi. Tui dạy em suốt bốn tháng bộ tui hổng biết hả? Mà nói mừng gì mà nghe giọng yếu xìu vậy? Bộ sợ tui về tranh dạy với Sinh của em hả?” – Thầy Lâm lại làu bàu trong điện thoại. Tôi đang buồn thúi ruột, tâm trí đâu nữa mà quà với cáp. Giờ tôi chỉ muốn đi ngủ thôi, đi ngủ để quên buồn.
Tôi bảo:
“Ừ! Mai em gặp thầy trong trường. Giờ em mệt lắm, muốn đi ngủ thôi. Mai, thầy nha.”
Tôi nghe thầy Lâm chép miệng:
“Rồi, lại bị gì nữa rồi. Xuống tinh thần thấy rõ luôn. Thôi mai gặp. Giờ đi ngủ cho ngon đi. Bye!”
Thầy cúp máy. Tôi ôm gối tiếp tục màn “đập phá” cho hả giận. Đập phá chán lại lăn ra giường ngủ bỏ cả bữa cơm tối…
[1'> Câu do Châu Du thốt lên khi thua trí Gia Cát Lượng Khổng Minh trong Tam Quốc Chí
LẠI NỔI ĐIÊN
Ngày thứ năm, tôi vừa đặt chân lên bậc cửa lớp thì đã nghe tiếng bé My nũng nịu:
– Thầy ơi. Thầy rảnh hông Thầy, đi coi phim với bé My nha. Vì bé My không rủ được ai cả.
Tiếng Sinh đáp trả hơi ngập ngừng:
– Sao ác vậy? Bé My dễ thương vậy mà không ai đi… Cho thầy năm phút để suy nghĩ nha?
Tôi ráng đứng đợi nghe câu trả lời của Sinh rồi mới vào lớp. Cứ trả lời là “thầy bận” cho tôi đi, đừng trả lời câu nào khác. Làm ơn mà…
– Ừ, cuối tuần này thầy cũng không bận. Thầy sẽ đi với bé My.
Con bé My reo lên như bắt được vàng:
– Hoan hô, cám ơn thầy.
Một câu trả lời kinh hoàng lại còn khuyến mãi thêm nụ cười đẹp như mơ đã làm tôi choáng váng. Lại thêm một “cú sốc kinh dị” nữa. Con bé đáng ghét, nó thiệt là mưu ma chước quỷ, nó dám “phỗng tay trên” của tôi… nó sẽ biết tay tôi… tôi ghét nó… tôi căm thù nó… tôi… Cái “ông già” ấy cũng dở hơi nữa, nghĩ thế nào mà lại nhận lời nó thế? Còn tôi đây bỏ cho ai? Tôi ghét cả hai người…
Tôi không định vào học ngày hôm nay đâu, nhìn hai người đó mắc công lên tăng xông, điên bất tử lắm. Đi về cho yên chuyện. Nghĩ là làm, tôi liền quay lưng đi một mạch xuống cầu thang. Đang đi lững thững thì thầy Lâm từ đâu ra vỗ vào vai tôi cái bộp, thầy nhe răng:
– Chào học trò cưng, em tính trốn học hả?
Tôi dòm thầy cố nén bực dọc tươi cười:
– Trốn rồi mất quà sao? Em đi mua nước thôi mà.
Nghe tới vụ quà cáp thầy Lâm chau mày:
– Học trò thảo ghê nhỉ. Thầy đi về hổng hỏi han gì mà đòi quà rồi. Mà thôi, con nít, không chấp. Nè. – Thầy lục cặp đưa cho tôi một cái vòng mộc gỗ, một cái đĩa CD của Trademark.
Trời ơi! Cái CD này tôi lùng tìm khắp thành phố không thấy mà nay có rồi, sung sướng quá. Tôi ôm siết cái đĩa CD trong tay lảm nhảm:
– Oh my god, my god. Đồ hiếm, đồ hiếm. Cám ơn thầy, thầy number one.
Thầy cười ha hả xoa đầu tôi:
– Được, number one thì được. À! Còn có hai cái vé đi hội chợ nè. Cho em luôn, rủ ai thì rủ.
Vừa nghe tới hai cái vé làm tôi lại liên tưởng cảnh khi nãy, nồng độ máu điên của tôi lại chạy ngược lên. Ngay lập tức tôi cầm đĩa CD lẫn cái vòng, mấy cái vé đưa lại cho thầy Lâm, cau có:
– Em trả thầy hết nè. Giờ em đi về đây. Trốn học hôm nay luôn. Điên rồi, quê rồi.
Cái thái độ kì quặc của tôi làm thầy Lâm không hiểu mô tê gì hết, thầy khệ nệ xách đống quà c