
h bước xuống, dựa nhẹ lên xe, mỉm cười chậm rãi nói:
“Các bạn đi đâu?”
“Về võ quán ạ.”
Nhìn Nhược Bạch trầm ngâm không nói, Bách Thảo cúi chào, trả lời.
“Tiện đường, để tôi đưa hai người về.”
“…. Không cần ạ.” Biết quan hệ của Nhược Bạch sư huynh với Đình Hạo, do dự một lát, Bách Thảo nói: “Đường cũng không xa, bọn em đi bộ cũng tiện”.
Đình Hạo cười.
Không để ý đến cô, nhìn thần sắc lãnh đạm của Nhược Bạch, anh nói đùa:
“Nhược Bạch, tôi có thể mượn Bách Thảo một lát không?”
Bách Thảo sững người.
Nhược Bạch cau mày, ngẩng lên nhìn.
“Chỉ mượn trong thời gian một bữa ăn tối, tôi sẽ đưa cô ấy về võ quán đúng giờ, được không?”, Đình Hạo nhìn Nhược Bạch hỏi.
“Đây là chuyện của cô ấy, anh hỏi cô ấy là được”, Nhược Bạch lạnh nhạt nói.
“Được không?”, Đình Hạo nháy mắt với Bách Thảo.
Lẽ nào…
Tim Bách Thảo nhảy loạn một nhịp, thấp thỏm nhìn Nhược Bạch, dè dặt nói: “Nhược Bạch sư huynh… em sẽ về ngay, sẽ không nhỡ buổi tập tối…”.
Nhược Bạch lạnh lùng gật đầu rồi đi thẳng.
Bách Thảo nhìn bóng Nhược Bạch xa dần, khi quay đầu lại, cô bắt gặp nụ cười thoáng vẻ xét đoán của Đình Hạo, mặt cô thoáng đỏ ửng.
“Lên xe thôi.”
Đình Hạo lịch thiệp mở cửa xe cho cô.
Bách Thảo ngồi vào xe mới phát hiện Đình Nghi đang ngồi ở ghế sau. Đình Nghi nở nụ cười nhìn cô nói: “Thì ra, người anh tôi đợi lại là cô”.
“…”
Bách Thảo không biết nói thế nào, suy nghĩ một lát rồi quyết định không cần nói gì.
“Vừa rồi tôi còn tưởng, anh tôi muốn cùng ăn tối, nói chuyện với huấn luyện viên Thẩm, hóa ra anh ấy chờ lâu như vậy là để đón cô.” Đình Nghi hiếu kỳ nhìn Bách Thảo, nói tiếp: “Tôi không biết từ lúc nào cô và anh tôi quan hệ tốt như vậy”.
“… Tôi không.”
Nín nhịn hồi lâu, Bách Thảo chỉ nói được như vậy. Mặc dù ngậm miệng, nhưng không có nghĩa cô không hiểu ý tứ câu nói của Đình Nghi.
“Đừng bắt nạt người thật thà, anh chỉ tìm cô ấy có chút việc.”
Tay nắm vô lăng, Đình Hạo ngoái nhìn Đình Nghi cười, ngữ khí không có vẻ nghiêm trọng, nhưng Đình Nghi cũng không hỏi gì nữa.
“Dừng lại, em xuống chỗ này!”
Khi đi qua Viện Y học, Đình Nghi nói với Đình Hạo.
“Em tìm Sơ Nguyên?”, Đình Hạo dừng xe bên lề đường, hỏi.
“Ồ vâng, em đi thăm Sơ Nguyên, hình như anh ấy thực tập rất bận, mấy ngày hôm nay đều ở trong trường, em gọi anh ấy đi ăn, nếu không anh ấy lại ăn qua loa, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Vậy cùng đi luôn.”
Thấy Đình Hạo đề nghị như vậy, Bách Thảo bỗng giật mình, cứng người nhìn ra ngoài cửa xe, không dám nói gỉ cả.
“Không, anh Sơ Nguyên thích yên tĩnh”, Đình Nghi cười nhẹ nhàng, vừa mở cửa xe vừa nói.
CHƯƠNG 4 + 5 + 6 (18)
“Tôi đi đây, Bách Thảo, ăn nhiều nhé, đừng làm khách với anh trai tôi!”
“À, còn nữa.”
Trước khi đi, Đỉnh Nghi lại cười, nói với Bách Thảo.
“Trận đấu cuối tuần này, cô hãy cố lên, đừng thua tôi lần nữa.”
Chiếc xe tiếp tục lao đi.
“Em và Đình Nghi sắp giao đấu hả?”
Đình Hạo lặng lẽ lái xe, mở nhạc, tiếng nhạc du dương vang lên.
“Vâng!”
Lòng Bách Thảo rối bời.
Đình Hạo mỉm cười không nói gì.
Trong xe chỉ có tiếng nhạc. Im lặng hồi lâu, cuối cùng không nén nổi, cô quay sang nhìn, thấy anh tập trung lái xe, các đốt xương nhô ra trên bàn tay nắm vô lăng của anh làm cô sực nhớ cảnh anh làm loạn năm đó.
Hồi đó, anh là niềm hy vọng của cả giới Teakwondo.
Chỉ có anh từng đạt chức vô địch trong giải Cup Teakwondo thanh niên thế giới, mọi người đều hy vọng anh sẽ đoạt huy chương vàng trong cuộc thi Olympic.
Nhưng từ khi thi đỗ Đại học Thương mại, anh bắt đầu giúp gia đình quản lý doanh nghiệp, đã hơn hai năm không luyện tập chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng đến trung tâm huấn luyện chỉ để thử lại sức,trò chuyện cùng đồng đội cũ,có vẻ như chỉ là để ôn lại cảm giác năm xưa.
Trong ba năm, anh thay đổi rất nhiều.
Còn nhớ, lần đầu tiên gặp nhau, cả người anh như tỏa vẻ hào quang,sáng chói như ánh mặt trời giữa trưa hè, sáng đến lóa mắt. Lần đầu tiên ngồi xe anh, anh phóng rất nhanh khiến cô sợ hết hồn. Nhưng, bây giờ… cô lặng lẽ nhìn anh…
Dường như anh còn đẹp hơn trước.
Sống mũi cao.
Khuôn mặt nhìn nghiêng thanh tú.
Khóe miệng luôn rạng rỡ nụ cười.
Chỉ có điều, nụ cười đó hình như chỉ là một thói quen, không còn sáng chói đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.
Hơn nữa, anh lái xe rất thận trọng, người ngồi bên hoàn toàn yên tâm, nhưng không hiểu tại sao, cô lại có cảm giác hẫng hụt nào đó.
“Đến nơi rồi.”
Đình Hạo dừng xe.
Ngồi trên sofa gần cửa sổ, nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy rất quen, Bách Thảo bỗng nhớ ra, cô đã từng đến đây, lần đó cũng là đi với Đình Hạo.
“Một cà phê, một nước cam.”
Đình Hạo vẫn gọi đồ uống như lần trước, cô ngẩn người nhìn những chiếc ly, đĩa sang trọng trên bàn, vẫn những món đồ sứ trắng tinh với những đường viền vàng rực rỡ, thời gian như đang quay trở lại.
“Em muốn ăn gi?”, Đình Hạo đưa thực đơn cho cô, hỏi.
“…Em không biết.”
Cô chưa bao giờ ăn những món ăn trên thực đơn.
“Hai suất bít tết chín bảy phần”, Đình Hạo gọi luôn cho cô.
Lát sau đồ uống và món ăn được mang đến.
Nước cam vàng óng trong ly thủy tinh, rất tươi, thơm phức như vừa hái từ vư