Snack's 1967
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327730

Bình chọn: 7.00/10/773 lượt.

ờn, những viên đá nhỏ xinh, mát lạnh. Bách Thảo dùng ống hút uống từng ngụm nhỏ. Cô nhớ lại lần trước, sau khi uống xong, trên đường về, bụng đau quằn quại, cô cứ tưởng là do uống đồ lạnh, kết quả là…

Cô còn làm bẩn ga giường của Sơ Nguyên sư huynh.

Mặt bỗng đỏ bừng, Bách Thảo nhìn những viên đá trong suốt trong ly, lúc đó cô và Sơ Nguyên sư huuynh gần gũi đến thế, vậy mà bây giờ Sơ Nguyên sư huynh đã trở về được mấy ngày mà cô vẫn chưa được nói chuyện với anh.

Mấy ngày nay, sáng nào cô cũng đến quét xung quanh căn nhà gỗ đó,có lúc buổi tối khi tập xong, cô lại đến quét lại lần nữa.

Nhưng căn nhà đó vẫn đóng cửa.

Nếu như không gặp anh ở trung tâm huấn luyện thì cô vẫn tưởng Sơ Nguyên sư huynh về nước là do mình nằm mơ mà thôi.

CHƯƠNG 4 + 5 + 6 (19)

“… Em đừng giận nữa được không?”

Trong lúc mơ màng, cô chợt nghe tiếng Đình Hạo, nhưng không rõ lắm. Cô bối rối nhìn anh:

“Sao ạ?”

“Anh cho em biết một chuyện, nhưng em không được giận nhé?”, Đình Hạo vừa cắt bít tết vừa nói.

“Dạ?”

“Anh xin lỗi, việc em nhờ, anh đã quên mất.” Đình Hạo mỉm cười,lấy chiếc bút máy đặt lên bàn, nói: “Hôm sinh nhật Sơ Nguyên, công ty có cuộc tọa đàm hợp tác làm ăn rất quan trọng nên khi về nước anh mới nhớ ra đã quên không đưa quà của em cho Sơ Nguyên, anh định đưa cho anh ấy, nhưng giờ Sơ Nguyên đã về nước rồi, em hãy tự tay đưa cho anh ấy đi”.

Chiếc bút máy màu đen nằm lặng lẽ trên mặt bàn.

Lúc nhìn thấy nó trong cửa hàng văn phòng phẩm, cô rất thích, cái bút không nhỏ, hơi nặng nhưng cầm lên rất thoải mái, ngòi bút màu vàng, chủ cửa hàng nói đó là ngòi mạ vàng rất bền, cô thích thú bơm ít mực, viết thử, thấy rất trơn, cầm rất đằm tay.

Bách Thảo do dự hồi lâu.

Vì cái bút rất đắt.

Cô biết Nhược Bạch muốn cô thi lên đai đen, khó khăn mới kiếm được chút tiền, nếu mua cái này còn tốn hơn phí đăng ký thi đai đen.

Nhưng…

Cô rất muốn mua tặng Sơ Nguyên sư huynh làm quà sinh nhật. Sơ Nguyên đang du học ở Mỹ, anh học ngành y, sẽ phải thường xuyên ghi chép bệnh án nên một cái bút máy là rất hữu dụng đối với anh.

Từ khi Sơ Nguyên sang Mỹ du học, Đình Nghi thường xuyên bay sang thăm anh.

Cô không có tiền, không thể gửi bưu kiện quốc tế, lại không có máy tính nên cũng không thể gửi email cho Sơ Nguyên. Điện thoại không có, càng không thể trả được phí điện thoại quốc tế, cô lo lắng liệu Sơ Nguyên có nghĩ cô quên sinh nhật của anh không.

Cô muốn Sơ Nguyên sư huynh biết.

Cô luôn nhớ đến anh.

Nhớ cả sinh nhật anh, cả nét bút thanh mảnh mà anh thích viết.

Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định mua chiếc bút đó. Biết Đình Hạo tiền bối thường đi Mỹ và sẽ đi Mỹ vào ngày sinh nhật Sơ Nguyên sư huynh, cô rất vui. Nhân khi Đình Hạo tiền bối đến trung tâm huấn luyện, cô đã nhờ anh khi nào gặp Sơ Nguyên thì giúp cô chuyển món quà này cho anh và thay cô chúc mừng sinh nhật.

Dù không nhận được điện thoại của Sơ Nguyên, không biết Sơ Nguyên có thích cái bút máy mình tặng hay không, nhưng cô cũng không quan tâm. Chỉ cần Sơ Nguyên sư huynh biết, lúc nào cô cũng nhớ đến anh, không lúc nào quên anh là được.

Hóa ra…

Sơ Nguyên sư huynh chưa hề nhận được món quà đó.

Ngón tay cứng đờ, cô cầm bút lên, vỏ ngoài lành lạnh, Bách Thảo nắm trong tay, không nói gì, cất vào cặp sách.

“Bé con, em giận hả?”, Đình Hạo nhíu mày hỏi.

Cô lắc đầu.

Cô uống hết ly nước cam, cầm cặp sách lên nói:

“Em phải về rồi, Nhược Bạch sư huynh đang đợi em về để luyện tập.”

“Em vẫn chưa ăn hết bít tết mà.”

“…Em không đói.” Từ trước đến giờ, chưa bao giờ ăn bít tết, cô còn chưa biết cả cách sử dụng dao đĩa.

“Đình Hạo tiền bối, cám ơn đã mời em, em về trước đây, anh cứ từ từ ăn.” Nói xong cô liền đứng dậy.

“Anh đã nói xin lỗi rồi mà.”

Đình Hạo nắm tay, ấn cô ngồi xuống sofa, chăm chú nhìn cô:”Có phải em thích Sơ Nguyên nên mới giận như vậy!”

“…”

“Nếu vậy, đưa bút cho anh anh chịu trách nhiệm giao tận tay Sơ Nguyên, nói với Sơ Nguyên là anh đã quên không đưa cho anh ấy, là em rất coi trọng chuyện này.”

“Em không giận”, cô lắc đầu quầy quậy, “anh cùng đã giúp em rồi. Khi anh hứa sẽ giúp em, em rất cảm kích, cho dù anh có việc không thể chuyển đến Sơ Nguyên sư huynh thì em vẫn rất cảm ơn, chỉ là… chỉ là…”

CHƯƠNG 4 + 5 + 6 (20)

Cô không biết nên nói thế nào.

Chỉ là cảm thấy trong lòng trống trải, lạnh lẽo, lạnh như cây bút này. Thì ra, chẳng trách Sơ Nguyên sư huynh quyên cô, là do cô đã không cho anh biết là lúc nào cô cũng nhớ đến anh…

“Ăn xong hãy đi, không mất nhiều thời gian đâu.” Đình Hạo nhấc cái đĩa trước mặt cô, dùng dao, dĩa giúp cô cắt bít tết thành những miến nhỏ rồi để vào đĩa rồi đưa cho cô, lại giục:

“Ăn đi.”

Nghe thấy khẩu khí có phần như ra lệnh của anh, Bách Thảo do dự một lát, rồi lặng lẽ ăn. Khi ăn xong, cô ngẩng đầu, nhìn thấy anh tự lự nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng chiều đỏ như máu.

Khuôn mặt anh u ám.

Ánh mắt u uất.

“Đình Hạo tiền bối…” Có lẽ là do ánh nắng chiều, cũng có thể là do vẻ buồn bả của anh. Cuối cùng, Bách Thảo cũng hỏi điều cô vẫn muốn hỏi từ lâu:“… Anh sẽ tham dự Cup Teakwondo thế giới năm nay chứ?”.

Đìn