XtGem Forum catalog
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326484

Bình chọn: 9.5.00/10/648 lượt.

ười muốn giết ngươi căn bản không thể tính là một người.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Tính là bao nhiêu ?

Yến Nam Phi đáp:

– Ít nhất cũng phải tính là mười người ?

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Có phải là Tinh Tú Hải Vô Tình Tử ?

Yến Nam Phi đáp:

– So với người này, Vô Tình Tử tối đa chỉ có thể tính là một đứa bé mới học giết nguời.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Là ai ?

Yến Nam Phi đã lên xe, đóng cửa xe, chừng như sợ rớt xuống xe:

– Người này cũng dụng đao, dụng một thanh đao rất đặc biệt.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Đao gì ?

Yến Nam Phi lại khóa chặt cửa xe, rồi mới nói từng tiếng:

– Thiên Vương Trảm Quỷ Đao.

Trong xe rất rộng rãi. Trác Ngọc Trinh đặt đứa bé gái dựa trên đầu gối, tay ẳm đứa bé trai, nhãn tình lại nhìn Yến Nam Phi chằm chằm, chung quy nhịn không được, hỏi:

– Thiên Vương Trảm Quỷ Đao là loại đao gì ?

Yến Nam Phi miễn cưỡng cười đáp:

– Thật ra mà nói, đó không thể tính là một thanh đao.

Trác Ngọc Trinh hỏi:

– Tính là mười thanh đao ?

Yến Nam Phi không trực tiếp hồi đáp, lại hỏi ngược:

– Nàng có thấy qua đao của Tiêu Tứ Vô chưa ?

Trác Ngọc Trinh ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu:

– Tôi đã thấy qua người hắn, hắn luôn dùng một lưỡi đao cắt móng tay.

Yến Nam Phi thốt:

– Ít nhất cần năm trăm lưỡi đao như vậy, có thể đúc thành một thanh Thiên Vương Trảm Nguyệt Đao.

Trác Ngọc Trinh thở gấp:

– Năm trăm lưỡi đao ?

Yến Nam Phi lại hỏi:

– Nàng có biết gã đã dùng lưỡi đao đó giết bao nhiêu người không ?

Trác Ngọc Trinh hỏi:

– Hai người ? Ba người ? Năm người ?

Yến Nam Phi thở dài:

– Đao của gã đã giết hai mươi bảy người, mỗi người đều bị hắn chẻ đầu làm hai.

Trác Ngọc Trinh biến sắc, ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, mắt nhìn ra ngoài song cửa, miễn cưỡng cười:

– Ngươi không phải cố ý dọa ta chứ ?

Yến Nam Phi cười khổ:

– Nàng nếu thấy thanh đao đó, sẽ biết ta có dọa hay không.

Chàng đột nhiên lắc đầu:

– Nhưng nàng nhất định không thể thấy, ông trời bảo hộ mong ngàn vạn lần không để nàng thấy.

Trác Ngọc Trinh không hỏi nữa, bởi vì nàng thấy một chuyện rất kỳ quái:

– Ngươi nhìn cái bánh xe đó xem.

Bánh xe tịnh không kỳ quái, nhưng bánh xe đó làm sao có thể lăn ?

Yến Nam Phi nhịn không được, ghé đầu nhìn ra một cái, sắc mặt đã biến đổi:

– Bánh xe đó là trên xe bọn ta ?

Câu nói còn chưa dứt, xe đã bắt đầu nghiêng nghiêng, nghiêng sang phía một bên đường.

Trác Ngọc Trinh lại la lớn:

– Ngươi xem, sao chỉ có nửa con ngựa ?

Nửa con ngựa ? Trên thế giới này làm sao có nửa con ngựa ?

Càng kinh hồn hơn, nửa con ngựa đó cũng chạy về phía trước, chạy bằng hai chân.

Đột nhiên, một làn mưa máu như loạn tiễn bắn ra.

Nửa con ngựa đó chạy tới bảy tám bước rồi quỵ xuống, nội tạng ruột gan đổ ào xuống đất.

Yến Nam Phi hét lớn:

– Coi chừng.

Tiếng hét vừa dứt, xe ngựa đã bay bổng lên, giống như tự mình nó bay lên.

Yến Nam Phi bay tới, ôm lấy Trác Ngọc Trinh và mấy đứa bé, giơ chân đá cửa xe.

Một bàn tay từ bên ngoài thò vào, chỉ nghe thanh âm của Phó Hồng Tuyết hét:

“Nắm lấy”.

Hai tay vừa nắm vào nhau, Phó Hồng Tuyết kéo Yến Nam Phi, Yến Nam Phi ôm Trác Ngọc Trinh cùng mấy đứa bé, hét lên một tiếng, cả người lẫn mấy đứa bé đều đã bay ra ngoài.

Tiếp theo ầm một tiếng, cỗ xe đã đâm thẳng vào một cây đại thụ bên đường.

Vỡ tan nát.

oo Chính ngọ.

Khí trời quan đãng, dương quang diễm lệ.

Dương quang tươi tắn chiếu thẳng trên con đường lớn, lại đột nhiên bị một áng mây đen vần vũ, che phủ ánh mặt trời, phảng phất cả mặt trời cũng bất nhẫn nhìn sự kiện phát sinh trên đại lộ.

Cỗ xe đã vỡ tan nát.

Ngựa kéo xe đã biến thành hai phần, nửa phần sau còn dính vào xe, nửa phần trước lại đổ ập giữa đường.

Hồi nãy đã có chuyện gì xảy ra ?

Trác Ngọc Trinh ôm chặt đứa bé vào lòng, không để cho nó khóc, tuy nàng không biết chuyện gì xảy ra hồi nãy, nhưng nàng thật sự quá sợ hãi, sợ đến nỗi không cảm thấy đau đớn.

Tuy xương cốt toàn thân nàng đều gần như gãy nát, nhưng nỗi sợ hãi khủng bố đã làm cho nàng hoàn toàn tê dại, sau đó nàng nhịn không được bắt đầu ói mửa.

Một gã tiều phu trẻ đang đứng cạnh mấy cây đại thụ bên đường, cũng không ngừng ói mửa.

Gã hồi nãy đang chuẩn bị băng qua đường, lại thoái lui, vì gã thấy có một cỗ xe ngựa đang phi nhanh tới.

Người đánh xe sắc mặt trắng nhợt, xem chừng đang hận không thể đánh xe chạy bảy tám trăm dặm trong chốc lát.

“Có lẽ nào người này vội vã về nhà vì có tang lễ”.

Gã tiều phu trẻ tuổi đã chuẩn bị thóa mạ hai câu, còn chưa mở miệng chưởi, đã thấy đao quang lóe lên một cái.

Sự thật gã căn bản không thể phân biệt rõ ràng đó là đao quang ? Hay là sấm chớp ?

Gã chỉ thấy một đạo ánh sáng từ cánh rừng đối diện bay ra, bay qua lưng con ngựa đang kéo xe.

Con ngựa đang phi nước đại như rồng bay cọp phóng đó, đột nhiên bị cắt làm hai, phần trước cắt đứt hẳn với phần sau.

Nửa thân trước của con ngựa kéo hai chân phi tới.

Sau đó có xảy ra chuyện gì, gã tiều phu đó căn bản không thấy được, gã đơn giản không thể tin chuyện đó là thật.

Gã hy vọng đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng.

Nhưng gã đã đang ói mửa.

Thiên Vương Trảm Quỷ Đao

Một thanh đao có thể chém đứt làm ha