Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325931

Bình chọn: 9.00/10/593 lượt.

xa!

Điều này Minh Nguyệt Tâm cũng không đoán sai, nơi đó quả nhiên ở ngay trong một ngách nhỏ bên ngoài hai con hẻm,một nơi kín cổng cao tường . Một mảnh vườn u u tịnh tịnh, trong vườn có một cây mơ vàng, trên đầu tường đặt khoảng hơn mười chậu hoa hồng.

Cửa không cài, hình như là mở để cho tiểu cô nương kia đi vào . Cô ta đảo mắt qua lại rón rén đẩy cửa bước vào rồi mới cài chốt cổng lại, hoa hồng trên đầu tường tỏa ra một hương thơm tinh khiết, lá của cây mơ bị gió thổi kêu xào xạc, nhưng trong vườn lại lặng không một tiếng người.

– Nàng vào trước, đi bọn ta ở bên ngoài đơi!

Minh Nguyệt Tâm đã sớm biết rằng hai người đàn ông này tuyệt không tùy tùy tiện tiện xông vào nhà riêng của phụ nữ, bởi vì bọn họ đều là những người đàn ông chân chính, đàn ông trong những người đàn ông.

Bọn họ nhìn nàng phóng qua tường cao, lại chờ rất lâu, hoa hồng vẫn thơm như vậy, nhưng bỗng từ trong mảnh sân tĩnh mịch lại truyền ra một tiếng la thất thanh.

Là tiếng của Minh Nguyệt Tâm.

Minh Nguyệt Tâm tuyệt không phải là người con gái dễ bị hoảng sợ.

Tán của cây mơ vàng khum khum rậm rạp. Trong căn phòng nhỏ u ám mờ ảo, tiểu cô nương thắt bím tóc dài gục trên mặt bàn trang điểm, bím tóc dài đen óng ả siết chặt lấy yết hầu của cô ta, tay chân của cô ta đã lạnh ngắt.

Tay chân của Minh Nguyệt Tâm cũng lạnh toát:

– Chúng ta lại đến trễ một bước rồi.

Tiểu cô nương đã bị sát hại, Trác Ngọc Trinh đã không thấy đâu nữa.

Không có ai tự dùng bím tóc của mình để tự giết chết mình cả, là kẻ nào đã hạ độc thủ?

Yến Nam Phi siết chặt hai nắm tay:

– Mối tư tình của Thu Thủy Thanh và Trác Ngọc Trinh xem ra không phải là một bí mật mà không có kẻ khác biết.

Vì thế thuộc hạ của Công Tử Vũ lại đã đến sớm hơn bọn họ một bước!

Sắc mặt của Phó Hồng Tuyết trắng nhợt, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia đỏ ngầu.

Hắn đang tìm, hắn hy vọng tên hạ thủ lần này trong lúc vội vã đã gây nên một chút sơ suất.

Chỉ cần có một chút sơ suất, chỉ cần sót lại một chút manh mối, thì hắn đã tuyệt sẽ không bỏ sót!

Nhưng lần này hình như hắn đã lầm rồi, bởi vì manh mối này kì thực quá râ ràng.

Trên bàn trang điểm có một cái gương soi, có người đã dùng son đỏ viết lên trên tấm gương ba chữ, chữ viết rất rối, hiển nhiên là Trác Ngọc Trinh trong lúc cuống quýt đã để lại, tên đã bắt trói nàng ta mang đi cũng đã không chú ý.

Tại sao chuyện râ ràng như thế, mọi người ngược lại càng không hề chú ý?

Son đỏ như máu, chữ đỏ như máu:

Tử Dương Quán!

Tử Dương Quán là một cái tên rất phổ biến, có rất nhiều đạo quán cũng gọi là Tử Dương Quán, rất may trong thành này chỉ có một nơi.

– Nàng ta làm sao lại biết bọn chúng sẽ mang nàng ta tới Tử Dương Quán?

– Có lẽ là trong lúc vô tình đã nghe thấy, có lẽ là trong số những tên đó có đạo sĩ của Tử Dương Quán, nàng ta sinh trưởng tại đây đương nhiên nhận ra.

Bất luận là như thế nào, bọn họ đến xâm xẩm tối cũng sẽ đi xem xét, cho dù đây có là một cạm bẫy bọn họ cũng phải đi cho bằng được.

Trong sân vườn của Tử Dương Quán lại cũng có một cây mơ vàng có tán cây khum khum rậm rạp, trong đại điện hương khói mù mịt, nhìn không thấy hình người, nhưng bọn họ vừa mới đến hậu viện, liền nghe thấy tiếng người, sân vườn lạnh vắng, giọng nói lạnh lùng, chỉ có hai âm:

– Mời vào!

Giọng nói là từ trong một gian tịnh phòng phía bên trái vọng ra, người ở bên trong hình như vốn đã đang đợi bọn họ.

Xem ra đây quả nhiên là một cạm bẫy. Nhưng lúc này bọn họ lại có khi nào còn sợ cạm bẫy của kẻ khác nữa ?

Phó Hồng Tuyết đến nghĩ cũng chẳng nghĩ lập tức bước qua, cánh cửa đang khép hờ, khẽ đẩy một cái đã mở ra.

Trong phòng có bốn người.

Chỉ cần hắn cho rằng là việc nên làm thì cho dù có thiên binh vạn mã đang ở trước mặt đợi, hắn cũng tuyệt không lùi nửa bước, huống hồ chỉ là bốn người!

Trong bốn người, một người đang uống rượu, hai người đang đánh cờ, còn có một thiếu niên mặc áo trắng đang dùng một con dao nhỏ tỉa móng tay.

Trong phòng vẫn không đốt đèn, sắc mặt của tên trẻ tuổi xem ra giống như con dao của hắn, trắng bệch xanh nhợt, xanh đến mức đáng sợ.

Hai người đang đánh cờ, quả nhiên có một người là đạo sĩ, râu tóc tuy đã bạc hết, nhưng sắc mặt lại hồng hào như trẻ sơ sinh, người kia mặc áo xanh, mang tất trắng, ăn mặc giản dị, trên tay có đeo một cái nhẫn, nhưng lại là cẩm thạch có giá trị liên thành.

Con ngươi của Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên thu lại, trên khuôn mặt trắng nhợt đột nhiên lại hiện lên một vầng đỏ khác thường.

Bởi vì người vừa rồi cúi mặt uống rượu, lúc này đang từ từ ngẩng mặt lên.

Nhìn thấy khuôn mặt của người này, tay chân của Minh Nguyệt Tâm lập tức lại lạnh ngắt.

Một khuôn mặt đầy những vết chém chằng chịt, mắt sắc mũi quặp như chim ưng, hiển nhiên chính là – Bất tử thần ¦ng Công Tôn Đồ!

Hắn cũng đang nhìn bọn họ, trong cặp mắt sắc mang một nét cười rất tàn độc, nói:

– Mời ngồi.

Trong căn tịnh phòng quả nhiên còn có ba cái ghế trống, Phó Hồng Tuyết đã thực sự ngồi xuống.

Trước một trận ác chiến trong thế sinh tử ngàn cân treo sợi tóc nếu có thể giữ lại một chút thể lực cũng là một điều tốt.


XtGem Forum catalog