
ử động, cũng không mở miệng, nhưng trên mặt hắn mỗi thớ thịt đều đã đang co thắt lại.
Câu nói ấy của Yến Nam Phi, giống như một mũi kim nhọn, đâm vào tim hắn.
ọ những nơi hoan lạc, tại sao không thể có những hồi ức đau buồn?
Nếu như không có hoan lạc, thì đau khổ từ đâu tới?
Khoảng cách giữa vui sướng và khổ đau, chẳng phải mỏng manh như là một sợi chỉ sao?
Yến Nam Phi đã ngậm miệng.
Hắn không muốn hỏi, và cũng không nỡ hỏi nữa.
Chính ngay lúc đó, từ phía sau tường cao thình lình phóng ra hai người. Một người thì rơi – ầm trên mặt đất không động đậy gì nữa, người còn lại dùng tuyệt thế khinh công – Yến Tử Tam Sao Thủy bay lên lầu cao đối diện.
Khi Yến Nam Phi phóng theo, cửa sổ đã mở, đèn vẫn sáng!
Trong ánh đèn chỉ loang loáng thấy một bóng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng phóng qua cửa sổ vào bên trong.
Người gục trên mặt đất là một lão nhân sắc mặt vàng vọt, gầy guộc, vẫn còn khoác trên mình bộ hắc y của bọn sơn tặc.
Lão vừa rơi xuống, hơi thở liền tắt.
Yến Nam Phi khi phát hiện ra lão đã tắt thở, lập tức phi thân lên, dùng tốc độ nhanh nhất, phóng lên tường cao, chui qua cửa sổ vào trong!
Mãi đến lúc hắn phóng qua khung cửa sổ, mới phát hiện ra Phó Hồng Tuyết đã ở trong phòng.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có vài dấu chân ướt sũng. Dấu chân rất nhỏ nhắn, bóng người nhẹ nhàng phi thân như chim yến hiển nhiên là nữ nhân.
Yến Nam Phi nhíu mày, nói:
– Phải chăng là nàng ta?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Nàng ta là ai?
Yến Nam Phi đáp:
– Minh Nguyệt Tâm.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
– Trên trời không có trăng, trăng sáng không có tâm, vậy Minh Nguyệt Tâm là từ đâu mà tới?
Yến Nam Phi thở hắt ra, cười khổ sở:
– Ngươi lầm rồi, ta vốn dĩ cũng đã lầm, mãi đến giờ, ta mới biết trăng sáng là có tâm.
Vô tâm chính là tầm xuân.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Minh Nguyệt Tâm là chủ nhân ở đây?
Yến Nam Phi gật gật đầu, y chưa kịp mở miệng thì bên ngoài đã vang lên tiếng gâ cửa.
Từ cánh cửa đang khép hờ, một cô nương áo xuân mỏng manh, đôi má ửng hồng, cặp mắt rất to, tay phải bưng một cặp lồng thức ăn, tay trái xách một vò rượu hãy còn chưa mở đất niêm xuất hiện.Đôi mắt to lanh lợi ấy nhìn chằm chằm vào Phó Hồng Tuyết một lúc rất lâu, bỗng nhiên hỏi:
– Ngài chính là vị khách quý mà cô nương nhà chúng tôi đã nói?
Phó Hồng Tuyết không hiểu, đến Yến Nam Phi cũng không hiểu.
Tiểu cô nương lại nói:
– Cô nương nhà chúng tôi nói có khách quý hạ cố, đặc biệt kêu tôi chuẩn bị rượu và thức ăn, nhưng ngài xem ra một chút cũng không giống là khách quý.
Nàng ta xem ra đến nhìn cũng không muốn nhìn Phó Hồng Tuyết một lần nữa, miệng thì vẫn nói, người thì đã quay sang thu dọn bàn, bày chén đũa. Người lúc nãy quả nhiên chính là Minh Nguyệt Tâm.
Hắc y lão nhân vốn định đâm chết Yến Nam Phi trong bóng tối hẳn đã bị nàng giết, nhưng nàng lại không lộ diện. Lý do có thể chính là muốn để Phó Hồng Tuyết phải lên căn lầu nhỏ này chăng ?
Yến Nam Phi cười, nói:
– Xem ra cách nàng ta mời khách so với ta thật là khác quá xa rồi.
Phó Hồng Tuyết đanh mặt, lạnh lùng nói:
– Chỉ tiếc ta không phải là loại khách quý như nàng ta tưởng tượng.
Yến Nam Phi nói:
– Nhưng dù gì thì ngươi cũng đã tới rồi, đã tới sao không ở lại?
Phó Hồng Tuyết nói:
– Ta đã tới rồi, sao ngươi còn nói nữa?
Yến Nam Phi lại cười cười, bước qua đập vỡ miếng đất niêm phong quanh vò rượu, lập tức hương rượu lâu năm tỏa lên phả vào mũi.
– Hảo tửu! Hắn mỉm cười nói:
– Đến ta tới nơi này, cũng chưa từng được uống qua loại rượu ngon như thế!
Tiểu cô nương đang rót rượu, từ vò rượu rót sang bình rượu, rồi lại từ bình rượu rót vào ly rượu.
Yến Nam Phi nói:
– Xem ra nàng ta không chỉ biết ngươi, mà ngươi là người như thế nào nàng hình như còn biết rất râ.
Ly đã đầy rượu, hắn một hơi uống cạn, mới xoay người lại đối diện với Phó Hồng Tuyết, chầm chậm nói:
– Tâm nguyện của ta vẫn chưa thành chỉ vì có một người vẫn chưa chết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Là người nào?
Yến Nam Phi đáp:
– Là một kẻ đáng phải chết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi muốn giết hắn?
Yến Nam Phi đáp:
– Ta ngày ngày đêm đêm đều muốn.
Phó Hồng Tuyết im lặng, qua một hồi lâu, mới lạnh lùng nói:
– Kẻ đáng chết, sớm muộn gì cũng chết, tại sao ngươi cứ nhất định muốn tự mình động thủ?
Yến Nam Phi căm phẫn đáp:
– Bởi vì ngoài ta ra, không có người nào biết là hắn đáng chết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Kẻ này rốt cuộc là ai?
Yến Nam Phi đáp:
– Công tử Vũ Không khí trong phòng đột nhiên trầm hẳn xuống, đến cô nương đang rót rượu kia cũng tự dưng dừng không rót rượu!
Vũ công tử!
Ba chữ này bản thân đã dường như có một khả năng khiến người ta phải khiếp phục.
Phó Hồng Tuyết quay mặt ra cửa sổ một lúc rất lâu, đột nhiên hỏi:
– Ta hỏi ngươi, bốn mươi năm nay, có thể được coi là đại hiệp chân chính có mấy người?
Yến Nam Phi đáp:
– Có ba người.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Chỉ có ba người?
Yến Nam Phi nói:
– Ta chưa hề tính cả ngươi, ngươi…
Phó Hồng Tuyết cắt ngang lời của hắn, lạnh lùng nói:
– Ta biết ta không phải, ta chỉ biết giết người, không biết cứu người.
Yến Nam Phi nói:
– Ta cũng biết ng