Pair of Vintage Old School Fru
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325273

Bình chọn: 9.00/10/527 lượt.

ươi không phải, bởi vì ngươi thực chất không muốn làm.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ngươi nói đến chính là Thẩm Lãng, Lý Tầm Hoan và Diệp Khai?

Yến Nam Phi gật gật đầu, nói:

– Chỉ có ba người đó mới xứng. Có một điều trong giang hồ không ai có thể phủ nhận, thập niên thứ nhất là thời của Thẩm Lãng, thập niên thứ hai Tiểu Lý Phi Đao tung hoành trong thiên hạ, thập niên thứ ba thuộc về Diệp Khai.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Vậy còn mười năm gần đây nhất?

Yến Nam Phi cười lạnh đáp:

– Trong giang hồ thời nay, đương nhiên đã là thiên hạ của Công tử Vũ.

Ly rượu lại được rót đầy, hắn một lần nữa lại một hơi uống cạn:

– Hắn không những là thiên hoàng quý tộc, lại là truyền nhân duy nhất của Thẩm Lãng. Không những là một công tử nổi danh văn tài phong lưu, lại còn là một đại hiệp vâ công cao cường!

Phó Hồng Tuyết nói:

– Nhưng ngươi rất muốn giết hắn.

Yến Nam Phi khe khẽ gật gật đầu, nói:

– Ta muốn giết hắn, không phải vì để lấy tiếng, cũng không phải vì phục thù.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Vậy ngươi vì cái gì?

Yến Nam Phi đáp:

– Ta vì chính nghĩa và công đạo, bởi vì ta biết được bí mật của hắn, chỉ có ta…

Hắn lần thứ ba nâng ly, bỗng nghe – bụp một tiếng, ly rượu trong tay hắn liền rơi xuống Sắc mặt hắn cũng đã biến đổi, biến thành một màu xanh nhợt bí hiểm.

Phó Hồng Tuyết vừa liếc qua hắn một cái, bỗng nhiên chồm người bật dậy, xuất thủ như gió, vớ lấy đôi đũa bạc nhét vào miệng hắn, lại thuận tay điểm tám huyệt đạo xung quanh tâm mạch.

Khớp hàm của Yến Nam Phi đã cắn chặt lại, nhưng lại cắn không đứt đôi đũa bạc đó, vì thế giữa hai hàm răng vẫn còn một khe hở. Nhờ đó Phó Hồng Tuyết mới có thể nhét được một viên thuốc vào miệng hắn, ngón tay tại hàm của hắn vừa ép vào vừa nâng lên.

Đôi đũa vừa rút ra, viên thuốc đã vào bụng.

Tiểu cô nương bị hoảng sợ đến ngẩn người ra, đang định rón rén lui đi, bỗng phát hiện một cặp mắt còn lạnh hơn thanh đao đang trừng trừng nhìn nàng.

Bình rượu và vò rượu đều là bạc nguyên chất, miếng đất niêm trên vò rượu tuyệt đối không hề thấy vết tích gì là đã bị người khác từng động đến.

Yến Nam Phi đã trúng độc, chỉ mới uống có ba ly rượu đã trúng độc rất nặng, độc ở trong rượu là từ đâu mà ra?

Phó Hồng Tuyết dốc ngược vò rượu đổ hết rượu ra, dưới đáy vò rượu hình như có tia sáng lấp lánh.

Hắn liền đập nát vò rượu, liền tìm thấy ngay một cây độc châm màu xanh nhạt.

Châm dài ba tấc, nhưng đáy vò chỉ dày hơn một tấc, cắm cây kim từ dưới đáy vò rượu thì chất độc trên mũi kim sẽ dÔ dàng hòa vào trong rượu.

Hắn đã tìm ra đáp án cho một câu hỏi, nhưng câu hỏi không chỉ có một – độc là từ cây kim, vậy cây kim từ đâu ?

ánh mắt Phó Hồng Tuyết sắc lạnh như mũi đao, hỏi:

– Vò rượu này là do ngươi mang đến?

Tiểu cô nương gật gật đầu, khuôn mặt vốn đỏ như trái táo đã trắng nhợt lên vì hoảng sợ.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ngươi lấy ở đâu?

Tiểu cô nương giọng run run, đáp:

– Rượu của nhà tôi, đều cất trong tầng hầm ở dưới lầu.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Sao ngươi lại chọn trúng vò rượu này?

Tiểu cô nương đáp:

– Không phải là tôi chọn, là cô nương nhà tôi chọn, cô nương nói phải dùng loại rượu ngon nhất để khoản đãi khách quý, vò rượu này là loại rượu ngon nhất!

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Vậy cô ta ở đâu?

Tiểu cô nương đáp:

– Cô nương đang thay y phục, vì…

Nàng ta vẫn chưa nói dứt câu đó, bên ngoài đã có người tiếp lời:

– Vì khi tôi quay lại đây, y phục đã ướt hết cả.

Nàng bước vào phòng, giọng nói của nàng đã thật hay, nụ cười lại càng đẹp.

Nàng trang điểm nhẹ nhàng, phong tư vô cùng nhã nhặn.

Có thể nàng không được coi là một tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khi nàng bước vào,mường tượng giống như ánh trăng mờ mờ rọi vào cửa sổ trong một đêm cuối xuân, khiến người ta cảm thấy trong long có một nỗi vui sướng không nói thành lời, một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng không sao diÔn tả.

Đôi mắt nàng cũng dịu dàng như trăng xuân, nhưng khi nàng nhìn thấy cây châm độc nằm trong tay Phó Hồng Tuyết, liền trở nên vô cùng sắc sảo.

– Ngài đã có thể tìm ra cây kim, thì chắc cũng nhìn ra lai lịch của nó. Giọng nói của nàng cũng trở nên sắc bén hơn:

– Đây là ám khí độc môn của Đường gia đất Thục, lão nhân nằm chết ở bên ngoài, chính là kẻ phá gia chi tử duy nhất của Đường gia, hắn đã từng đến nơi này, nơi đây cũng không phải là một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, hầm cất rượu càng không có khóa.

Phó Hồng Tuyết dường như chẳng hề nghe thấy những lời này của nàng, chỉ mê mải nhìn nàng, khuôn mặt trắng nhợt của hắn đột nhiên ửng đỏ, hơi thở đột nhiên gấp gáp, những giọt nước mưa trên mặt vừa khô xong mồ hôi lạnh đã tới tấp rơi xuống.

Khi Minh Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên mới phát hiện ra sự thay đổi kì dị trên khuôn mặt hắn, vội lớn tiếng hỏi:

– Lẽ nào ngài cũng đã trúng độc?

Phó Hồng Tuyết dù đã siết chặt hai tay lại nhưng vẫn cầm không nổi đôi tay đang run lên. Đột nhiên hắn lộn người, phi thân phóng ra ngoài cửa sổ. Tiểu cô nương kinh hãi nhìn bóng của hắn biến mất dần, nhíu mày nói:

– Những nỗi đau đớn của người này quả thực chẳng hề ít.

Minh Nguyệt Tâm khẽ thở dài, nói:

– Thực sự nỗi