Insane
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325232

Bình chọn: 8.5.00/10/523 lượt.

ử động đứng ngay đó, dù cho ngàn ngàn vạn vạn hạt mưa này, hóa thành ngàn ngàn vạn vạn nhát đao, người này cũng tuyệt không xê dịch nửa bước. Yến Nam Phi cười khổ sở, chỉ biết khổ sở cười:

– Phó Hồng Tuyết ơi là Phó Hồng Tuyết, ngươi sao lại là loại người như thế chứ?

Một trận gió thổi qua, hạt mưa đập vào mặt hắn, lạnh buốt, lạnh tận vào trong tim.

Nhưng trong tim hắn đột nhiên lại trào lên một dòng nhiệt huyết, bỗng nhiên hắn phóng ra ngoài, trong những giọt mưa lạnh giá, bay qua tường cao, hắn hạ xuống trước mặt Phó Hồng Tuyết.

Nhưng Phó Hồng Tuyết lại như đã ở một nơi xa, đã không còn cảm thấy trận mưa như trút nứơc này, cũng như không hề nhìn đến hắn.

Yến Nam Phi chẳng qua cũng chỉ đứng trong mưa có một chốc, toàn thân đã ướt sũng, nhưng Phó Hồng Tuyết không mở miệng, hắn cũng tuyệt không mở miệng.

ánh mắt của Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng phải chuyển hướng sang hắn, lạnh lùng nói:

– Trời đang mưa, mưa rất to.

Yến Nam Phi nói:

– Ta biết.

Phó Hồng Tuyết nói:

– Ngươi lẽ ra không nên ra đây.

Yến Nam Phi cười cười, nói:

– Ngươi có thể đứng ngoài trời dầm mưa, sao ta không thể?

Phó Hồng Tuyết nói:

– Ngươi có thể.

Vừa nói xong ba từ đó, hắn liền dời ánh mắt đi, hiển nhiên ý định sắp sửa kết thúc cuộc nói chuyện này.

Yến Nam Phi lại không muốn kết thúc, nói:

– Ta đương nhiên có thể dầm mưa, bất cứ ai đều có tự do được dầm mưa.

Phó Hồng Tuyết lại như đã rời ra một chỗ xa.

Yến Nam Phi lớn tiếng nói:

– Nhưng ta lại không hề ra đây chỉ là để dầm mưa.

Giọng hắn nói thực là quá to, so với tiếng hàng ngàn hang vạn giọt mưa đang rơi trên mái hiên còn to hơn.

Phó Hồng Tuyết suy cho cùng cũng không phải là một kẻ điếc, cuối cùng lạnh nhạt hỏi một câu:

– Ngươi ra đây làm gì?

Yến Nam Phi đáp:

– Ta muốn nói với ngươi một chuyện, một bí mật.

Trong ánh mắt Phó Hồng Tuyết phát sáng, hỏi:

– Giờ thì ngươi đã sắp nói với ta?

Yến Nam Phi gật gật đầu. Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ngươi vốn chẳng phải thà chết cũng quyết không nói sao?

Yến Nam Phi thừa nhận, nói:

– Ta vốn đã hạ quyết tâm, tuyệt không nói cho bất kì ai.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Bây giờ sao ngươi lại muốn nói cho ta?

Yến Nam Phi nhìn hắn, nhìn những hạt mưa trên mặt hắn, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của hắn, đáp:

– Bây giờ ta nói cho ngươi biết, vì ta bỗng nhiên phát hiện ra một điều.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Là điều gì?

Yến Nam Phi lại cười cười, lãnh đạm nói:

– Ngươi không phải là người, thực chất là không phải.

Ngón Cái Của Bàn Tay Đen

Không phải là người thì là gì?

Là dã thú? Là ma quỷ? Là tượng gỗ? Hay là tiên phật?

Có lẽ tất cả đều không phải.

Chẳng qua những chuyện mà hắn làm gần như đã vượt qua giới hạn về năng lực của con người, cũng như đã vượt qua cả giới hạn về sức chịu đựng của con người.

Yến Nam Phi có cách giải thích rất hay:

– Kể cả ngươi có là người, cùng lắm cũng chỉ tính là thứ người không phải là người.

Phó Hồng Tuyết đã cười, cố nhiên đã cười.

Dù cho hắn không phải thực sự cười hẳn ra, nhưng thật trong ánh mắt đã có nét cười.

Điều này quả thực là một chuyện hiếm hoi, giống như giữa cơn giông mây đen mù mịt bỗng dưng xuất hiện một ánh dương.

Yến Nam Phi nhìn hắn, nhưng đột nhiên lại thở ra, nói:

– Điều mà hôm nay ta thực sự không ngờ tới là, loại người không phải người như ngươi cố nhiên lại cũng biết cười.

Phó Hồng Tuyết nói:

– Chẳng những biết cười mà còn biết lắng nghe.

Yến Nam Phi nói:

– Vậy thì ngươi cùng ta đi.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Đi đến đâu?

Yến Nam Phi đáp:

– Đến một nơi không có mưa, một nơi mà có rượu Trên lầu nhỏ có rượu, cũng có cả đèn, xem ra khung cảnh đấy trong một đêm mưa gió giữa cái se se lạnh của mùa xuân thì so với nụ cười của Phó Hồng Tuyết nó ấm áp hơn nhiều.

Nhưng khi Phó Hồng Tuyết mới chỉ ngẩng đầu lênh nhìn qua một lần, nét cười trong ánh mắt hắn liền lạnh đến mức đông cứng. Hắn lạnh lùng nói:

– Đó là nơi mà ngươi tới, không phải ta.

Yến Nam Phi hỏi:

– Ngươi không đi sao?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Quyết không đi.

Yến Nam Phi hỏi:

– Nơi ta có thể đi, ngươi sao lại không thể?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Bởi vì ta không phải là ngươi, ngươi cũng không phải là ta.

Chính bởi vì ngươi không phải là ta, nên ngươi chắc chắn sẽ không biết được những bi thương và thống khổ của ta.

Câu nói đó dù hắn không hề nói ra, cũng không định nói ra, Yến Nam Phi cũng đã nhìn ra được sự đau khổ của hắn, thậm chí đến khuôn mặt hắn cũng đã vì đau khổ mà co rúm lại.

Nơi đây bất quá cũng chỉ là một kĩ viện mà thôi, vốn chỉ là nơi để mọi người tìm thú vui, sao lại có thể gây cho hắn một nỗi đau mạnh mẽ nhường ấy?

Phải chăng tại một nơi cũng như thế này, hắn đã từng trải qua một câu chuyện đau buồn?

Yến Nam Phi đột nhiên hỏi:

– Ngươi có nhìn thấy người mà lúc trước cùng ta đến Phượng Hoàng Tập, người mà đã đàn cho ta nghe?

Phó Hồng Tuyết lắc đầu.

Yến Nam Phi nói:

– Ta biết ngươi chưa nhìn qua, vì ngươi trước giờ không uống rượu, cũng không nhìn nữ nhân.

Hắn nhìn thẳng Phó Hồng Tuyết, chầm chậm nói tiếp:

– Có phải cả hai thứ đó đã từng làm con tim ngươi bị tổn thương?

Phó Hồng Tuyết không c