
mới đến cửa bỗng đứng khững lại,
mắt ngơ ngác nhìn ra sân, miệng thốt lên:
– Liễu công tử…
Ôn Phi Khanh cũng quay ngoắt lại.
Không sai! Một thiếu niên tuấn mỹ, mình bận thanh y, miệng cười mãn nguyện,
chính là Liễu Ngọc Lân!
Hắn không biết đến từ lúc nào, đang thong thả đi về phía hai người.
Ôn Phi Khanh trấn định lại, hỏi:
– Công tử đến làm gì?
Liễu Ngọc Lân dừng trước cửa phòng, cười đáp:
– Tôi theo tiễn nhị cô nương, tiện thể cũng thử xem hạnh vận, không ngờ nhị cô
nương đã liệu trước tôi sẽ đến đây…
Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi:
– Tôi liệu trước…công tử nói gì vậy?
– Nếu không? Cô nương việc gì phải đem giấu hắn đi?
Ôn Phi Khanh hiểu ra, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
– Công tử lầm rồi! Không phải tôi dấu mà là hắn đã bỏ đi.
Liễu Ngọc Lân ngạc nhiên hỏi:
– Thế nào? Nhị cô nương, hắn bỏ đi ư?
Ôn Phi Khanh không đáp.
Liễu Ngọc Lân lắc đầu nói:
– Nhị cô nương đã không tiếc thân cầu cho được giải dược, vậy mà hắn lẳng lặng
bỏ đi. Thật là phụ mất ân tình của nhị cô nương rồi! Thật là bạc tình phụ nghĩa quá đi
mất! Thật là khác với Liễu Ngọc Lân một trời một vực! Giống người như vậy có đáng để
nhị cô nương phải bận tâm tới nữa không?
Tiểu Quỳnh nghe vậy biến sắc nhưng Ôn Phi Khanh vẫn cười thản nhiên:
– Công tử nói không sai! Tôi không tiếc hy sinh bản thân cầu cho được hai viên
dược hoàn, thế nhưng hắn không từ mà biệt, đúng là kẻ bạc tình phụ nghĩa hết sức! So
với Liễu công tử khác xa nhau quá. Hạng người như vậy đâu đáng làm tôi phải bận
lòng?
Liễu Ngọc Lân hỏi:
– Vậy cô nương còn chờ gì nữa?
– Tôi có chờ gì đâu? Còn gì mà chờ đợi chứ?
– Nếu vậy thì cô nương thu dọn đồ đạc đi theo tôi. Liễu Ngọc Lân này nguyện ra
sức khuyên mã…
Ôn Phi Khanh ngưng mục nhìn đối phương, trong đôi mắt diễm lệ bỗng hiện sát
cơ.
oOo
Miệng Lang Vuốt Sói
Liễu Ngọc Lân mỉm cười, thay đổi ngữ khí nói:
– Nhị cô nương quên lời hứa đáng nghìn cân kia rồi.
Ôn Phi Khanh nhấch mép cười đáp lại:
– Ta không quên, chỉ là vì…thuốc giải ta lấy được
Liễu Ngọc Lân mặt không biến sắc, cất tiếng cười ha hả nói:
– Xem cô nương định thực ngôn bội tín!
– Không sai!
Ôn Phi Khanh gật nhẹ đầu đáp:
– Ta xác thực có ý đó.
Liễu Ngọc Lân vẫn cười bình thường như không chuyện gì:
– Tôi muốn nhắc cô nương hai điều, thứ nhất tên họ Lý kia trong người mang
thương tích mà đi, lệnh huynh đến hiện tại vẫn chưa trở về, nếu đúng oan gia lộ hẹp
nhỡ như bọn họ gặp nhau thì hậu quả…
Một nụ cười hiểm trá hiện trên khóe mắt thay thế cho đoạn cuối câu nói của hắn.
Ôn Phi Khanh đầu mày nhíu lại quát:
– Tiểu Quỳnh, ngươi đi đi! Thêm một câu nữa, hễ là người của Hàn Tinh môn
tuyệt đối không được động đến anh ta, nếu không thì chẳng ở yên với ta đâu, đi!
Tiểu Quỳnh đáp một tiếng rồi cất bước đi.
Ôn Phi Khanh nhìn Liễu Ngọc Lân nói tiếp:
– Đa tạ công tử nhắc nhở ta, giờ thì công tử đã có thể không phải lo lắng cho anh
ta.
Liễu Ngọc Lân cười cười nói:
– Hy vọng lệnh huynh nghe được những lời Nhị cô nương!
Ôn Phi Khanh nói:
– Ta nghĩ anh ta tất sẽ nghe được.
Liễu Ngọc Lân cất tiếng cười lớn:
– ha ha…Thế thì còn gì bằng. Tôi còn muốn nhắc Nhị cô nương điều thứ hai…
Nói đến đó ngưng mắt nhìn cánh tay nắm thuốc giải, Liễu Ngọc Lân tiếp:
– Nhị cô nương quên hai viên thuốc giải trên bàn!
Ôn Phi Khanh cười điềm nhiên, vừa định lên tiếng thì đột nhiên nét hoa đổi sắc
trầm giọng nói:
– Ta thực quên chúng trên bàn, cảm phiền công tử đi một chuyến đến lấy đem lại
cho ta.
Liễu Ngọc Lân cười âm trầm nói:
– Tôi tin chắc rằng Nhị cô nương trong lòng vô cùng kinh ngạc, rành rành tự tay
nắm lấy hai viên thuốc giải đi đến đây, làm sao chỉ trong chốc lát hai viên thuốc giải
kia biến mất, đúng vậy chứ Nhị cô nương?
Ôn Phi Khanh không phủ nhận gật đầu nói:
– Đúng, ta thật rất kinh ngạc, công tử có thể nói cho ta biết chuyện thế nào
không?
– Chẳng có gì không được!
Liễu Ngọc Lân gật gù cười vẻ đắc ý nói tiếp:
– Tôi vốn chẳng muốn nói cho Nhị cô nương biết, nhưng rồi nghĩ lại nói cho Nhị
cô nương biết vẫn hay hơn. Chuyện là thế này. Loại đan dược này do tại hạ đặc chế,
chỉ cần ra khỏi bình thì chẳng bao lâu sẽ hóa khí. Nếu như gói trong giấy thì còn không
sao, nhưng nắm trong lòng bàn tay nó sẽ thâm nhập bì phủ đi vào trong huyết mạch…
Ôn Phi Khanh cố trấn tĩnh hỏi lại:
– Thật sao?
Liễu Ngọc Lân nói:
– Đương nhiên tại hạ chẳng việc gì phải nói dối, tại hạ còn có một lời muốn nói
với Nhị cô nương, hai viên thuốc mà cô nương nắm được kia chẳng phải là thứ giải
dược Sưu Hồn Ngân Châm gì cả, mà chỉ là một loại thanh xuân mị dược đặc chế…
Ôn Phi Khanh nghe lời này không khỏi biến sắc, qua một lúc mới giữ bình tĩnh
nói:
– Thật ư!
Liễu Ngọc Lân nheo mắt cười nói:
– Nhị cô nương nếu như vẫn chưa tin thì cứ chờ một chút xem, tại hạ tin rằng đến
lúc ấy cô nương tự động giải khai xiêm y….ha ha…
Ôn Phi Khanh tái mặt thét lên:
– Liễu công tử định làm gì?
– Còn phải hỏi, Nhị cô nương!
Liễu Ngọc Lân tiếng cười sàm sỡ đầy, nói tiếp:
– Nhị cô nương là gái trinh, nhưng chẳng thể không biết những chuyện này, ta