
bỏ mạng cũng không biết trong hộp có chứa gì?
Ôn Phi Khanh kinh ngạc hỏi:
– Chẳng lẽ công tử nói là thật?
– Tôi nói thật tình đó!
– Nhưng người ta không biết vật gì ở bên trong thì liệu bỏ mạng vì nói có đáng
không?
– Cô nương xuất thân từ võ lâm thế gia, đương nhiên biết rõ tính cách của người
trên võ lâm. Người võ lâm vốn thế. Chỉ cần một người nảy lòng hiếu kỳ là lập tức nảy
sinh tranh đoạt, đã không ít lần người này không ngại gây ra huyết tanh mưa máu chỉ vì
một chuyện nhỏ…
Ôn Phi Khanh gật đầu tỏ ý tán đồng:
– Hầu công tử nói không sai. Bản thân võ lâm là như thế. Người trong võ lâm
cũng như thế. Nhiều lúc nghĩ lại thật là ngu ngốc hết chỗ nói, ngu ngốc đến đáng
cười…
Hầu Ngọc Côn thêm vào:
– Hỏng sự là ở chỗ mặc dù biết rõ là việc ngu ngốc vẫn cứ làm. Biết rõ trước mặt
là biển lửa mà vẫn cứ lao vào, chẳng kách gì con thiêu thân vậy!
Ôn Phi Khanh nhận xét:
– Nói vậy rất có thể chiếc hộp Tử Đàn Hương chỉ là hộp không hoặc đựng vật gì
chẳng có chút gì giá trị…
Hầu Ngọc Côn gật đầu:
– Cô nương nói đúng. Biết đâu sau khi tranh đoạt chán chê không biết bao nhiêu
đầu rơi máu đổ, không chừng người ta mở ra thấy hộp trống rỗng mới vứt bên đường
cũng không ai thèm để mắt tới…
– Thế nhưng trước khi xác định rõ người ta vẫn không tiếc tính mạng…
– Chính thế, cô nương!
Ôn Phi Khanh bỗng cười nói:
– Tôi muốn có cơ hội nào đó để dò xem điều ảo diệu trên võ lâm xem người võ
lâm rốt cuộc nghĩ gì?
– Cô nương tôi muốn đồng cảm. Chỉ là đáng tiếc vĩnh viễn không bao giờ tìm
được cơ hội đó.
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Chỉ vì công tử không đứng bàng quan mà là người trong cuộc!
Hầu Ngọc Côn gật đầu:
– Cô nương nói rất hay! Nếu phàm việc vì người ta cũng chịu đứng bàng quan thì
trong võ lâm sẽ không bao giờ phát sinh tranh chấp hoặc xảy ra những cuộc mưa tanh
gió máu…
Dừng một lúc mới nhìn Oân Phi Khanh nói:
– Cô nương những gì nên nói đã nói hết rồi!
Ôn Phi Khanh đáp:
– Thế nhưng tôi còn chưa nói hết. Có thể Hầu công tử không tin, nhưng trước khi
rời Từ Thị từ đường, tôi đã thả Thiết Phiến Xảo Khách đi rồi!
Hầu Ngọc Côn cười nói:
– Cô nương, xác thực là tôi không thể tin.
– Tôi nói là sự thực. Hầu công tử không tin thì tôi cũng không biết làm gì hơn.
– Hiện trên võ lâm có không biết bao nhiêu người lùng sục Trương Viễn Đình, thế
mà cô nương chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng thế! Nếu vào trường hợp mình thì tôi dù có
chết cũng không chịu thả.
Ôn Phi Khanh tán thành:
– Vì lúc đó tôi chưa biết nhiều về Trương Viễn Đình. Còn như bây giờ thì có lẽ tôi
sẽ không thả thật.
– Nhưng dù sao đó là việc khó tin…
– Tôi nói thật lòng. Tin hay không thì tuỳ công tử vậy!
– Cô nương đã nói thế, tôi đâu dám không tin?
– Cái đó tôi không dám ép. Hầu công tử có thể kiểm tra lại các phòng cho yên
tâm.
Hầu Ngọc Côn lắc đầu:
– Cần gì phải thế? Chỉ là xin hỏi cô nương một câu nữa, Trương Viễn Đình đi đâu?
– Việc đó thì tôi không biết. Thả hắn ra xong là tôi rời khỏi Từ Thị từ đường ngay.
– Chẳng lẽ cô nương không hỏi xem hắn đi đâu?
– Không. Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều.
Hầu Ngọc Côn cắn môi nói:
– Thế là tôi đã mất công không chuyến này…xin cô nương tha lỗi cho là đã làm
phiền. Xin cáo biệt!
Nói xong chắp tay thi lễ rồi đi ngay.
Tiểu Quỳnh từ trong phòng Lý Tồn Hiếu bước ra đến bên Ôn Phi Khanh hỏi:
– Cô nương, hắn đi rồi ư?
Ôn Phi Khanh cười:
– Còn chờ gì mà chịu đi nữa.
Tiểu Quỳnh vẫn hồ nghi:
– Hầu Ngọc Côn là kẻ thâm độc quỉ quyệt, tiểu tỳ không tin là hắn dễ dàng bỏ
qua như thế.
– Nhưng ngươi biết hắn tới đây làm gì không?
Tiểu Quỳnh ngạc nhiên hỏi lại:
– Thì hắn đến tìm Thiết Phiến Xảo Khách chứ còn gì nữa?
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Hắn chưa đủ can đảm thế đâu! Mục đích chính là để kiểm tra xem Sầm Đông
Dương và Miêu Phương Hương có lừa hắn không, tức là chúng ta đã cướp đi Trương
Viễn Đình hay chưa. Trong trường hợp đó hắn tính rằng có cầu được thì cầu, nếu không
cũng đành thuận gió giương buồm đi thẳng mà thôi!
– Chắc hắn hận chúng ta lắm?
– Cái đó thì không siaa. Nhưng chỉ biết đập đầu vô cột cho hết hận thôi.
Nói xong đi vào phòng Lý Tồn Hiếu.
Tiểu Quỳnh nhìn quanh một vòng nữa rồi đi vào theo.
Nhưng sau khi cả hai chủ tớ mới khuất sau cửa phòng thì cuối hậu viện ló ra một
nửa đầu người.
Đó chính là Hầu Ngọc Côn, trên môi thấp thoáng một nụ cười thâm trầm, độc
địa.
oOo
Chịu Thiệt Được Lời
Đột nhiên từ phía sau hắn có tiếng người ho khan.
Hầu Ngọc Côn giật thót mình quay lại, mặt biến sắc.
Trước mặt hắn trên lối mòn từ phía quầy hàng đi ra có một trung niên ăn vận
theo lối thương nhân đang thong thả bước lại gần.
Hầu Ngọc Côn cố trấn tĩnh lại, đầu hơi cúi thấp, định bỏ đi.
Trung niên thương nhân chợt lên tiếng:
– Các hạ không cần phải lo lắng. Tôi không phải là người của hai vị cô nương kia
đâu!
Hầu Ngọc Côn đỏ mặt, ngẩng lên chiếu ánh mắt đe dọa nhìn đối phương.
Trung niên nhân không lộ vẻ sợ hãi chút nào, cười nói:
– Tôi nói không sai đâu. Các hạ! Nếu các hạ biết tôi không phải là người của hai
vị cô nương đó, tất sẽ không bỏ qua, đúng không?