Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327990

Bình chọn: 8.00/10/799 lượt.

p chưa từng nghe ai nói đến.

– Có thể là vị kỳ nhân từ mấy trăm năm trước…

Thiếu nữ trong kiệu vẫn tỏ ra nghi hoặc:

– Cũng có thể, những vị tiền bối mấy trăm năm trước thiếp biết không nhiều.

Nhưng dù sao đây nhất định phải là bậc dị nhân, thế nhưng chưa nghe ai nhắc đến kể

cũng lạ.

Bạch y nhân nói:

– Cô nương, có thể vị đó không phải là người hiếu danh, xưa nay từng có nhiều

nhân vật chỉ thích túc ẩn chốn sơn lâm không muốn ai biết.

– Có thể, dù sao…đối việc này không chỉ thiếp mà bất cứ ai cũng đều không tin

chàng có thể tự luyện thành võ học mà không có sư phụ chỉ dạy. Tuy tự học cũng có

thể đạt được một số thành tựu nhưng rất khó chiếm lĩnh được võ học cao tuyệt.

Bạch y nhân thấy trong lòng chấn động nhưng chưa kịp nói thì thiếu nữ đã tiếp:

– Tuy vậy cũng có ngoại lệ. Đó là trường hợp thiên bẩm võ học độc nhất vô nhị.

Xem chàng có thiên tư, lại thông minh chính khí, việc tự thành tuyệt học cũng có khả

năng ..

Bạch y nhân lặng thinh không nói.

Lúc sau thiếu nữ chợt hỏi sang chuyện khác:

– Thôi không bàn đến chuyện này nữa. Xin chàng hãy nói có đúng là lúc chàng

sắp ra khỏi thành có thấy Ôn Phi Khanh giết người mà chạy tới đây hay không ?

Bạch y nhân khẽ gật đầu:

– Đúng thế cô nương.

– Chỉ sợ rằng chàng không lưu ý rằng ở đây cách thành môn khá xa, lại rất vắng

vẻ. Không ai từ cửa thành có thể thấy sự việc diễn ra ở đây.

Bạch y nhân ngẩn ra một lúc mới nói:

– Cô nương…lúc bấy giờ tôi nghe có tiếng kêu…

Thiếu nữ truy vấn:

– Vậy sao chàng không nói từ trước mà nói rằng thấy Ôn Phi Khanh đang giết

người mới chạy tới?

Bạch y nhân biện bạch:

– Bấy giờ tôi nói thế cho qua chuyện mà không giải thích rõ …

Thiếu nữ bỗng thở dài:

– Chàng nói thế là vì chiều theo ý người khác, nhưng đâu biết hắn có suy nghĩ

chút nào đến ân tình đó…Sao chàng không chịu thừa nhận Ôn Thiếu Khanh không

muốn cho chàng ra khỏi thành, sai thuộc hạ dẫn chàng đến đây ?

Bạch y nhân đỏ mặt đáp:

– Cô nương, việc này…

Giọng thiếu nữ trở nên phẫn uất :

– Chàng có nhớ lúc ở Đại Tướng Quốc Tự tôi đã nói rằng bất kỳ ai gây phiền

phức với chàng là đối địch với Lãnh Nguyệt không ? Thế mà Ôn Thiếu Khanh bất chấp

lới cảnh báo đó.

Bạch y nhân yếu ớt nói:

– Cô nương nghĩ oan cho vị đó…

– Thật vậy ư ? Đến giờ mà chàng còn bênh vực cho hắn ư ? Chàng thật là người

hiếm có ! Nếu chàng không có võ học cao cường thì nhất định bị hạ sát bởi Tu La Chỉ

hoặc Cấu Hồn Trảo rồi ! Thế mà chàng vẫn nhất mực bao biện cho hắn, thiếp thật

không hiểu…

– Thế nhưng cô nương thấy đấy, tôi không bị chút thương tích nào…

Thiếu nữ không nén được sự tức giận nói:

– Nếu chàng không được bình yên thì làm sao thiếp chịu để hắn rời khỏi đây?

Mới đến Long Đình xong thì hắn liền biến đâu mất. Lúc đó thiếp không để ý lắm. Mãi

sau đó thiếp mới tỉnh ngộ rằng hắn lén lút truy theo chàng nên vừa lo vừa tức vội vàng

quay về tìm khắp thành Khai Phong cho đến tận đây. Dọc đường thiếp đã quyết định

rằng nếu hắn khiến chàng bị thương, dù rất nhẹ cũng bắt Ôn gia phải trả giá gấp trăm

lần.

Bạch y nhân xúc động nói:

– Ân tình của cô nương, tôi vô cùng cảm kích.

Thiếu nữ tỏ ý không hài lòng:

– Chàng sao thế chứ ? Hết “đa tạ” lại cảm kích…chẳng lẽ chàng không có câu gì

khác hơn sao?

– Cô nương, tôi xin nói câu thật tình. Nếu lỡ tôi làm Ôn thiếu gia bị thương, nhất

định tôi cảm thấy bất an…

– Cho dù thế lại càng hay, có gì mà chàng lại bất an chứ?

Bạch y nhân ngạc nhiên hỏi:

– Cô nương chẳng lẽ…

Thiếu nữ hiểu ngay bên trong tất có ẩn tình liền hỏi:

– Thế nào, Ôn Thiếu Khanh đã nói những gì với chàng ?

Bạch y nhân bối rối trả lời:

– Không…không có gì.

– Rõ ràng chàng không biết nói dối ! Thiếp biết rằng nhất định hắn đã nói gì với

chàng.

Bạch y nhân lắp bắp:

– Cô nương…

Thiếu nữ nói giọng kiên quyết:

– Chàng hãy nói cho thiếp biết hắn đã nói gì với chàng?

Bạch y nhân ngập ngừng một lúc mới nói:

– Y nói rằng cô nương là vị hôn thê của y…

– Thật ư ?

– Đúng thế, cô nương !

– Hắn còn nói gì nữa?

– Y còn muốn tôi không bao giờ được gặp cô nương nữa.

– Hừ chẳng trách nào chàng lạnh nhạt với thiếp như thế, như người xa lạ… Sao

Ôn Thiếu Khanh dám nói như vậy ? Chẳng lẽ chàng tin hắn ?

Bạch y nhân ngạc nhiên hỏi:

– Cô nương chẳng lẽ không đúng như vậy sao ?

– Không đúng !

Bỗng thiếu nữ nghiến răng nói:

– Chàng có thể lên kiệu không ?

Bạch y nhân sững sốt hỏi:

– Cô nương có ý gì ?

– Thiếp muốn cùng chàng đến Long Đình hỏi trước mặt xem hắn dám công nhận

mình đã nói ra câu đó không ?

Bạch y nhân hồ nghi hỏi:

– Chẳng lẽ cô nương không phải là vị hôn thê của hắn?

Thiếu nữ đáp:

– Thiếp không muốn nói gì vào lúc này vì nói ra chưa chắc chàng đã tin, tốt nhất

hãy cùng thiếp đến hỏi hắn…

Bạch y nhân im lặng hồi lâu mới nói:

– Chắc rằng Ôn Thiếu Khanh vì khổ tâm…

Thiếu nữ ngắt lời:

– Khổ tâm gì chứ ? Hắn chỉ là kẻ ti tiện, muốn bôi nhọ thanh danh của thiếp.

Bạch y nhân nhỏ giọng:

– Cô nương….Chẳng qua vì hắn quá nặng lòng với cô nương…

Thiếu nữ quát lên:

– Ngay cả trong việc này chàng cũng bênh hắn ?

– Nhưng cô nương


Old school Easter eggs.