
ã thiếu niên đã bị bóp gãy xương.
Gã thiếu niên muốn thóa mạ cũng không thốt ra lời được. Gã rú lên một tiếng, đôi hàng lệ chảy xuống, toàn thân run bần bật.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
– Ta muốn ngươi rú lên mấy tiếng thì chắc Phương Tú phải ra tiếp khách.
Thiếu niên áo xanh gượng gạo đáp:
– Các hạ buông tiểu nhân ra… để tiểu nhân vào thông báo… Ngoài tiểu nhân không ai dám kinh động tới chủ nhân.
Lý Hàn Thu lạnh lùng hỏi:
– Vậy ra ngươi là một đứa tôi đòi thân tín của hắn ư?
Thiếu niên áo xanh đáp:
– Tiểu nhân là một tên hầu cận của gia chủ.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Tên họ ngươi là chi?
Thiếu niên áo xanh mất hết nhuệ khí, sợ hãi đáp:
– Tiểu nhân là Phương Nghĩa.
Lý Hàn Thu cười khẩy nói:
– Ta tưởng ngươi bất tất phải thông báo, chỉ kêu lên ba tiếng cứu mạng là Phương Tú sẽ ra ngay.
Phương Nghĩa đáp:
– Gia chủ ở nhà trong luyện công cách bao nhiêu tầng cửa ngỏ. Tiểu nhân có la đến mười tiếng, trăm tiếng gia chủ cũng không nghe rõ.
Lý Hàn Thu co chân đá một cái cho Phương Nghĩa lăn đi mấy vòng, chàng nói:
– Trong khoảng thời gian uống cạn tuần trà mà hắn không ra tiếp khách thì ta sẽ xông vào.
Cổ tay Phương Nghĩa bị Lý Hàn Thu nắm gãy xương, gã đau đớn vô cùng, khi nào còn dám nói gì? Gã cố nhịn đau xoay mình chạy đi ngay.
Lý Hàn Thu quay lại nhìn đại hán hỏi:
– Ngày thường viện chúa của các ngươi làm nhiều điều tàn ác lắm phải không?
Ðại hán không dám nói có mà cũng chẳng dám bảo không. Gã khẻ hắng giọng một tiếng rồi đáp:
– Cái đó tiểu nhân không biết.
Lý Hàn Thu giương cặp lông mày kiếm lên, mặt đầy sát khí, chàng nói:
– Ta chắc ngươi phải biết điều đó.
Ðại hán ngơ ngẩn buột miệng đáp:
– Tiểu nhân có biết!
Lý Hàn Thu ra oai trấn áp khiến cho đại hán sợ quá. Gã biết mình chỉ nói bướng một câu là nguy đến tính mạng.
Gã rất cẩn thận chỉ sợ nói lỡ lời.
Lý Hàn Thu vừa đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh vừa hỏi:
– Ngươi ở trong Phương gia đại viện đã bao lâu?
Ðại hán đáp:
– Tiểu nhân ở đây chưa đầy ba năm.
Lý Hàn Thu nói:
– Vậy là lâu rồi. Phương Tú ở Kim Lăng đã làm điều gì tàn ác, ngươi tự ý kể cho ta vài việc coi.
Ðại hán rất lấy làm khó nghĩ, đáp:
– Thiệt tình tiểu nhân không biết rõ, mong đại hiệp lượng thứ cho.
Lý Hàn Thu đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay đại hán lạnh lùng nói:
– Ta biết lề luật trong Phương gia đại viện này rất là nghiêm ngặt. Ngươi sợ nói ra rồi sẽ bị trừng trị nghiêm khắc nên không dám nói. Nhưng ngươi mà làm cho ta nỗi giận thì lập tức máu chảy thây phơi!
Ðại hán bị kiềm chế, nữa người tê dại vội nói:
– Ðại hiệp hỏi điều chi mà tiểu nhân biết xin nói hết.
Lý Hàn Thu xem ra gã đã hoàn toàn khuất phục, liền hạ thấp giọng xuống hỏi:
– Ngươi có biết Hội Võ Quán quán chủ không?
Ðại hán gật đầu đáp:
– Tiểu nhân có biết.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Y có đến Phương gia đại viện bao giờ không?
Ðại hán đáp:
– Có đến! Nhưng y thường đến vào lúc nửa đêm chứ không bao giờ đến giữa ban ngày.
Lý Hàn Thu buông tay gã ra nói:
– Ngươi không có chuyện gì nữa, thôi đi đi!
Rồi chàng rảo bước tiến vào.
Lý Hàn Thu vào tới cửa đột nhiên cánh cửa mở rộng.
Một lão già đầu đội nho cân mình mặc áo lam, chòm râu dài rủ xuống trước ngực.
Lão đứng trước cửa chắn lối đi.
Vào Phương Phủ , Hàn Thu Mắc Bẩy
Lão già này ốm nhách nhưng tính thần quắc thước.
Lý Hàn Thu vừa trông đã biết là một tay hảo thủ nội gia. Chàng đưa mắt nhìn lão lạnh lùng nói:
– Tại hạ muốn kiếm Phương viện chúa.
Lão già chậm rãi đáp:
– Lão phu chính là Phương Tú.
Hai người đứng cách nhau bảy bậc đá. Lý Hàn Thu nhảy vọt lên bờ.
– Phương viện chúa có quen biết Trương Tử Thanh không?
Phương Tú nhìn lại chàng đáp:
– Lão phu có gặp y một lần, nhưng đả gần 20 năm không thấy y đâu nữa.
Lý Hàn Thu cười lạt hỏi:
– Phương viện chúa! Tưởng viện chúa đã biết tại hạ là ai rồi.
Phương Tú nhìn Lý Hàn Thu từ đầu tới chân rồi lắc đầu đáp:
– Xin tha thứ cho lão phu mắt kém, chưa nhận được đại gia là ai?
Lý Hàn Thu nói:
– Tại hạ nhắc tới một người chắc viện chúa sẽ biết ngay.
Phương Tú hỏi:
– Không hiểu các hạ muốn nói vị anh hùng nào?
Lý Hàn Thu đáp:
– Chắc Phương viện chúa có nhận biết Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần đại hiệp?
Phương Tú cười rồi đáp:
– Ngày Lý Thanh Trần còn sống ở thế gian, lão phu đã được gặp qua.
Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:
– Tuy Lý Thanh Trần đã qua đời, nhưng con y hãy còn sống ở thế gian… Phương viện chúa đã sót một điều nhỏ cỏ không nhổ tận gốc.
Phương Tú vẻ mặt vẫn trấn tĩnh. Lão thủng thẳng hỏi:
– Các hạ là…
Lý Hàn Thu ngắt lời:
– Tại hạ con Lý Thanh Trần tên gọi là Lý Hàn Thu.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
– Té ra là Lý công tử! Cha hùm không sinh con chó. Khí thế của Lý công tử đúng là tác phong của lệnh tôn ngày trước.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Lý công tử từ xa ngàn dậm tới đây hẳn có việc gì cần yếu. Xin vào trong sảnh đường để lão phu dâng trà kính khách.
Lỳ Hàn Thu bụng bảo dạ:
– Thằng cha này vẫn trấn tĩnh tâm thần. Nếu hắn không chuẩn bị từ trước thì tài nào giữ thái được thái độ ung dung như vậy?
Chàng ỷ mình võ nghệ cao cường, tuy đã trông thấy cá