
ng ngẩn ra một chút. Y liền nhân lúc chớp nhoáng này tẩu thoát.
Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:
– Gã vừa ra khỏi tiểu miếu trong nháy mắt đã cùng người động thủ bất quá mới năm ba chiêu mà đánh rớt khăn trên đầu đối phương thì võ công quả nhiên không phải hạng tầm thường.
Lôi Phi nghĩ vậy rồi nói:
– Lý đệ bất tất phải để tâm nghỉ ngơi về vụ này. Trên chốn giang hồ thường có rất lắm chuyện kỳ quái khó mà hiểu được. Vụ này nghĩ cho kỷ thì bất quá cũng như trăm ngàn vụ khác mà thôi…
Lôi Phi ngừng lại một chút rồi hỏi:
– Bây giờ Lý đệ làm gì?
Lý Hàn Thu trầm ngâm đáp:
– Tiểu đệ vào giang hồ chỉ có một ý niệm là trả thủ cho song thân. Tiểu đệ không có ý ngang dọc võ lâm mà cũng không muốn dương danh với đời. Hễ trả xong mối đại thù là quăng gươm qui ẩn, mai thanh độn tích trong vùng núi sâu chầm tớn.
Lôi Phi lắc đầu cười hỏi:
– Lý đệ làm được thế chăng?
Lý Hàn Thu đáp:
– Sao không được?
Lôi Phi tủm tỉm cười nói:
– Tiểu huynh duyệt lịch nhiều người, tuy không nghiên cứu tướng thuật, nhưng nhờ kinh nghiệm lâu ngày cũng có thể đoán tướng được. Tiểu huynh coi diện mạo lão đệ quyết không phải là một nhân vật mai danh ở chốn thâm sơn.
Lý Hàn Thu cười ruồi, không biện bác nữa. Chàng chắp tay nói:
– Tiểu đệ không muốn phiền lụy tới Lôi huynh, vậy xin cáo biệt.
Lôi Phi hỏi:
– Lý đệ định đi đâu bây giờ?
Lý Hàn Thu đáp:
– Tiểu đệ đã biết kẻ thù giết cha, nóng lòng rửa hận không thể chờ được nữa, nên định đến Kim Lăng tìm Phương Tú để hỏi cho rõ ràng.
Lôi Phi bụng bảo dạ:
– Bây giờ mình có khuyên gã e rằng gã cũng chẳng chịu nghe.
Y trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Ðược rồi! Nếu Lý đệ có gặp biến cố gì thi cứ tới tòa tiểu miếu này mà tạm lánh.
Lý Hàn Thu đáp:
– Ða tạ Lôi huynh có dạ quan hoài.
Rồi trở gót đi ngay.
Lôi Phi nhìn bóng sau lưng Lý Hàn Thu cho đến khi khuất dạng rồi uể oải trở về tiểu miếu.
Lý Hàn Thu nghĩ lại câu chuyện trong Hội Võ Quán bất giác bật cười lẩm bẩm:
– Sao mình không đến thẳng nhà Phương Tú ở Kim Lăng giết cho kỳ hết, mà lại tìm vào Hội Võ Quán để xảy chuyện phân tranh vô vị một hồi.
Phương Tú ở Kim Lăng là một nhân vật rất nổi tiếng. Lý Hàn Thu chỉ hỏi hai người là biết được chỗ ở của hắn.
Phương Tú vẫn chưa ở trong nội thành Kim Lăng. Hắn cư ngụ trong một tòa trang viện cách phía Ðông ngoài thành năm dặm. Tòa trang viện này kêu là Phương gia đại viện.
Khinh công của Lý Hàn Thu đã đến trình độ tuyệt vời. Quãng đường mấy dặm chàng chỉ lướt trong nháy mắt là tới.
Phương gia đại viện tuy nói là một viện mà thực ra cách kiến trúc giống tòa cổ thành. Xung quanh tòa cổ thành có con sông rộng chừng một trượng bao bọc. Nước sông xanh biếc sâu không thấy đáy. Phía trong sông là một bức tường vây cao hai trượng. Tường thành xây bằng đá xanh.
Tòa cổ thành cao hơn năm trượng, quá nửa chìa lên khỏi mặt tường vây.
Lý Hàn Thu đi quanh nửa vòng hộ trang hà. Chàng ngắm nhìn địa thế bốn mặt phát giác ra Phương gia đại viện có chỗ khác với cổ thành là hai mặt Nam, Bắc không có cổng thành, chỉ có cổng lớn ở hai mặt Ðông, Tây.
Lúc này trời chưa tối, hai cổng lớn đều mở rộng. Hai cây cầu bắc qua sông ngay trước mặt cổng lớn. Ngoài cổng không có người canh gác.
Lý Hàn Thu nghĩ bụng:
– Chỉ coi chỗ cư trú cũng biết hắn chẳng phải hạng người tử tế gì. Nực cười cho khách giang hồ số lớn không phân biệt thiện ác, cứ cho hắn là hảo nhân và kêu bằng Giang Nam Song Hiệp.
Chàng vừa nghĩ vừa đi qua phù kiều để tiến vào trong viện.
Chàng vừa tới cổng lớn đột nhiên có tiếng quát khẻ:
– Ðứng lại!
Lý Hàn Thu dừng bước hỏi:
– Ai là người chấp sự?
Bổng thấy bóng người thấp thoáng. Một đại hán đeo đao đứng chắn trước mặt Lý Hàn Thu thủng thẳng hỏi:
– Các hạ là ai?
Nguyên người giữ cổng ngồi ẩn trong nhà mật thất ỏ hai bên. Tuy bề ngoài không trong thấy người canh giữ mà thiệt ra cổng ngỏ rất thâm nghiêm.
Lý Hàn Thu cười lạt đáp:
– Té ra các hạ ẩn ở phía sau cổng lớn.
Ðại hán nhìn ngắm Lý Hàn Thu từ đầu xuống gót chân, thấy chàng khí vũ hiên ngang, liền chấp tay thi lễ hỏi:
– Quí khách từ đâu đến? Có điều chi dạy bảo?
Lý Hàn Thu lạnh lùng đáp:
– Ta đến đây muốn gặp Phương Tú để hỏi y về một vụ công án.
Ðại hán đeo đao sửng sốt hỏi:
– Cách xưng hô các hạ thế nào? Có danh thiếp cầu kiến không? Xin đưa tại hạ để về thông báo.
Lý Hàn Thu trỏ vào thanh trường kiếm cài ở sau lưng đáp:
– Danh thiếp cầu kiến của ta là cái này đây.
Ðại hán biến sắc nói:
– Hạng người dám đến Phương gia đại viện gây rắc rối thiệt không có mấy. Các hạ ngông cuồng như vậy chắc là không muốn sống nữa?
Lý Hàn Thu cười lạt đáp:
– Ngươi bất quá chỉ là một tên nô bộc giữ cổng mà dám vô lễ với ta như vậy ư?
Chàng giơ tay lên phóng chưởng đánh ra.
Thế chưởng này rất kỳ ảo.
Ðại hán thấy chưởng đánh tới mà không tránh kịp.
Bình! Phát chưởng trúng đại hán.
Thế chưởng rất nặng. Ðại hán bị trúng vào mặt, miệng phun máu tươi. Gã loạng choạng lùi lại mấy bước rồi mới đứng vững được.
Bổng thấy bóng người thấp thoáng, chia hai bên tả hữu giáp công Lý Hàn Thu.
Lý Hàn Thu thủ pháp mau lẹ rút kiếm rất nhanh vung lên.
Choan