XtGem Forum catalog
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327191

Bình chọn: 8.5.00/10/719 lượt.

n với y thì tự nhiên y sẽ xuất hiện để tương kiến.

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

– Không biết chủ nhân là nhân vật thế nào mà lại thần bí như vậy?

Lôi Phi lại nói:

– Lý đệ! Về việc đối phó với Giang Nam Song Hiệp cần phải có một kế hoạch tinh vi thận mật mới xong.

Y buông tiếng thở dài nói tiếp:

– Hai mặt Nam Bắc sông Ðại Giang ra đến giữa khoảng Bạch Sơn Hắc Thủy ngoài quan ải đều biết thịnh danh của Hội Võ Quán. Không ngờ người trong quán này cũng là chân tay của Giang Nam Song Hiệp. Ðiều đó chứng minh hai sự kiện. Một là võ quán chỉ có hư danh, hai là thế lực của Giang Nam Song Hiệp rất lớn. Nếu Lý huynh không có kế hoạch thận mật, hành động một cách hấp tấp thì khó có hy vọng thành công được.

Lý Hàn Thu trầm ngâm một lát rồi nói:

– Thịnh tình của Lôi huynh tiểu đệ xin tâm lãnh. Có điều tiểu đệ len lỏi vào chốn giang hồ chưa được bao lâu, biết rất ít người. Cả Hội Võ Quán đã được giang hồ truyền tụng cũng không chủ trương chính nghĩa thì còn ai giúp tiểu đệ nữa? Tiểu đệ đành đơn thương độc mã mạo hiểm sấn vào phủ đệ chúng mà thôi.

Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:

– Anh chàng này khẩu khí ngông cuồng tất là mình mang tuyệt kỹ, nhưng mãnh hổ khôn địch bầy cáo. Huống chi địch ở trong tối mà mình ở ngoài ánh sáng thì cuộc chiến đó thắng làm sao được?

Lý Hàn Thu đột nhiên đứng dậy nhìn Lôi Phi chắp tay nói:

– Bây giờ tiểu đệ xin từ biệt.

Lôi Phi sửng sốt hỏi:

– Lý đệ định đi đâu?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ đến nhà Phương Tú ở Kim Lăng.

Lôi Phi hỏi:

– Lý đệ đi một mình ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Chính thế! Hiện giờ chúng chưa kịp chuẩn bị ổn thỏa, tiểu đệ hãy giết Phương Tú trước.

Lôi Phi mỉm cười nói:

– Lý đệ! Phương Tú không phải là hạng dễ đối phó đâu.

Lý Hàn Thu nghiêm nghị đáp:

– Mối thù giết cha là thù chẳng đội trời chung. Dù có phải chịu nạn núi đao vạc dầu tiểu đệ cũng quyết đến thanh toán với hắn.

Lôi Phi chau mày nói:

– Lý đệ đã nhất định, thì tiểu huynh đành đi theo vậy.

Lý Hàn Thu nói:

– Bất tất phải thế! Tiểu đệ có đi một mình trong lòng mới thảnh thơi không sợ liên lụy đến ai, để rảnh tay mà xuất thủ. Thịnh tình của Lôi huynh tiểu đệ xin thâm tạ.

Chàng nói xong trở gót đi ra ngoài miếu.

Lôi Phi vội gọi lại:

– Lý đệ hãy dừng bước! Nghe tiểu huynh một lời.

Lý Hàn Thu quay lại hỏi:

– Lôi huynh có điều chi dặn bảo?

Lôi Phi nói:

– Ngày trước lệnh tôn đã có ơn nặng với tiểu huynh. Tiểu huynh không biết tới lão đệ chẳng nói làm chi. Nay đã gặp nhau có lý đâu lại để lão đệ đi một mình?

Lý Hàn Thu hỏi:

– Phủ đệ Phương Tú chắc là bố trí đầy sự nguy hiểm. Sao Lôi huynh lại cố chấp theo tiểu đệ dấn thân vào?

Lôi Phi đáp:

– Bậc đại trượng phu đã chịu ơn ai phải nghĩ chuyện báo đáp. Tiểu huynh đã mang ơn cứu mạng của lệnh tôn thì bao giờ quên được?

Lý Hàn Thu nghĩ bụng:

– Dù y nói với cả tấm lòng thành thực, ta cũng không thể để y cùng đi với mình.

Chàng nghĩ vậy liền chậm rãi đáp:

– Tiểu đệ trước nay đi đâu cũng chỉ một mình. Tấm lòng cao cả của Lôi huynh, tiểu đệ xin ghi lòng tạc dạ.

Chàng không chờ Lôi Phi trả lời đã băng mình vọt đi ra xa ngoài hai trượng.

Lôi Phi tự nhủ:

– Tuy võ công gã cao cường, nhưng chưa đủ lịch duyệt. Dù gã không muốn mình đi cùng, nhưng mình chẳng thể bỏ mặc gã được.

Lôi Phi còn đang ngẫm nghĩ thì Lý Hàn Thu đã khuất dạng.

Ðột nhiên mấy tiếng quát tháo vọng lại, chắc là Lý Hàn Thu đang cùng địch nhân động thủ.

Lôi Phi đứng phắt dậy, hấp tấp chạy ra khỏi tòa miếu nhỏ. Y nghe tiếng quát tháo từ phía Ðông vọng lại liền nhắm hướng chính Ðông mà chạy.

Lôi Phi xuyên qua một khu rừng thưa thớt quả nhiên thấy Lý Hàn Thu tay cầm trường kiếm đứng trên chỗ đất đầy cỏ mọc ngơ ngẩn xuất thần.

Lôi Phi khẻ đằng hắng rồi cất tiếng gọi:

– Lý đệ!

Lý Hàn Thu vội ngảnh đầu lại nhìn thấy Lôi Phi liền tra kiếm vào vỏ nói:

– Lôi huynh…

Lôi Phi hỏi ngay:

– Lý đệ đã gặp địch nhân hay sao?

Lý Hàn Thu gật đầu đáp:

– Ðúng thế! Lai lịch địch nhân rất là kỳ quái.

Lôi Phi hỏi:

– Kỳ quái ở chỗ nào?

Lý Hàn Thu đáp:

– Thế kiếm của tiểu đệ đánh rớt cái khăn nhà nho trên đầu địch nhân xuống lại phát giác ra người đó là một vị hòa thượng.

Lôi Phi cũng xiết đổi kinh ngạc hỏi lại:

– Có phải Lý đệ nói là hai vị hòa thượng không?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Tiểu đệ chỉ phát giác một người, còn người nữa chưa từng động thủ với tiểu đệ.

Lôi Phi hỏi:

– Họ đâu rồi?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ hươi kiếm đánh rớt khăn người đó rồi hắn chạy trốn ngay. Cả người kia cũng trốn theo.

Chàng từ từ cúi xuống coi lại cái khăn đống màu xanh rồi hỏi:

– Chẳng lẻ bọn thuộc hạ của Giang Nam Song Hiệp cũng có người xuất gia ư?

Lôi Phi cầm lấy cái khăn coi một lúc rồi ngập ngừng nói:

– Vụ này thật là quái dị…

Y ngừng lại một chút rồi hỏi:

– Người đó dùng thứ khí giới gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Y sử dụng cặp phán quan bút.

Lôi Phi trầm ngâm một chút rồi hỏi:

– Thường thường đệ tử nhà Phật không dùng thiền trượng thì dùng giới đao, ít thấy ai dùng phán quan bút.

Lý Hàn Thu nói:

– Tiểu đệ đã tính hạ sát hắn, nhưng khi hắn rớt khăn rồi tiểu đệ thấy là một nhà sư thì không khỏi ngạc nhiên đứ