Snack's 1967
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327141

Bình chọn: 8.5.00/10/714 lượt.

in lời khuyên của tiểu muội.

Lý Hàn Thu nói:

– Nhưng tại hạ có ba người tới đây một mình tại hạ ưng lời cô nương mà hai người kia không chịu thì sao?

Quyên Nhi đáp:

– Lý huynh ráng tìm cách thuyết phục họ. Vạn nhất mà không thuyết phục được thì đành để tùy ý họ đi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Nếu bọn họ không nghe chẳng lẽ một mình tại hạ cũng quay về hay sao?

Quyên Nhi đáp:

– Lý huynh một mình quay về là hay. Nếu không tiện thì đi coi với họ cũng chẳng hề chi. Nhưng Lý huynh nên nhớ mình đi sau cùng, không nên dấn thân vào chỗ mai phục thì khó lòng toàn mạng trở về.

Lý Hàn Thu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

– Cô nương đã quan tâm đến tại hạ mà chỉ điểm cho, tại hạ rất cảm ơn, nhưng muốn thỉnh giáo cô nương một điều…

Quyên Nhi hỏi ngay:

– Ðiều chi?

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải nơi đây cũng liên quan đến Giang Nam Song Hiệp không?

Quyên Nhi đáp:

– Dù là Giang Nam Song Hiệp có tới đây thì họ cũng không lộ diện mà chỉ đứng sau bức màn để chỉ huy.

Lý Hàn Thu muốn hỏi nữa thì đột nhiên có tiếng hú vọng lại.

Ðây là tín hiệu mà Lý Hàn Thu cùng Lôi Phi đã ước định với nhau.

Chàng vội đứng lên nói:

– Tại hạ phải đi đây.

Dứt lời chàng tung mình vọt ra khỏi vùng mộ xanh.

Lúc này Lôi Phi đã từ trên cây cao nhảy xuống. Hồng Bất Phát cùng ở trong đám cỏ rậm nhảy ra.

Ba người tụ họp vào một chỗ, Lôi Phi khẽ nói:

– Bao nhiêu cao thủ võ lâm cùng đi một đường, nhất định họ đã thấy gì rồi.

Hồng Bất Phát hỏi:

– Bây giờ chúng ta rượt theo họ xem thế nào chứ?

Lý Hàn Thu trong lòng đã hiểu rõ nhưng cũng hỏi tiếp:

– Bọn họ đều đi theo đường giữa không hiểu vì lẽ gì?

Lôi Phi để ý nhìn quả nhiên thấy trên nẻo đường này có để ám ký liền đáp:

– Chỗ này có lưu ám ký.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ám ký của ai để lại?

Lôi Phi đáp:

– Cái đó cũng chưa biết rõ.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Ám ký nói chuyện gì?

Lôi Phi đáp:

– Ðại khái là chỉ rõ đường đi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ám ký này đã chỉ rõ đường đi thì ai cũng hiểu được sao à?

Lôi Phi đáp:

– Chính là thế đó.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Những tiêu ký ai xem cũng hiểu được thì e rằng bên trong có điều dối trá.

Lôi Phi đáp:

– Vấn đề này cần phải suy xét mới biết được.

Cái Chết Kỳ Lạ Của Hai Người Lạ Mặt

Hồng Bất Phát nói:

– Ðã có nhiều người đi trước chúng ta và đều là những nhân vật võ công rất cao cường.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vừa rồi có tiếng quát vọng lại chắc hai vị cũng nghe rõ chứ?

Hồng Bất Phát đáp:

– Cái đó chứng minh bọn họ không đi lầm đường và đã gặp người coi giữ linh chi. Hai bên đã động thủ thì dĩ nhiên khó lòng tránh khỏi chuyện thương vong.

Lôi Phi nói:

– Có lý! Chúng ta đi coi cũng chẳng hề gì.

Lý Hàn Thu không tiện nói cho hai bạn biết mình đã gặp Quyên nhi. Chàng liền lẳng lặng không nói thêm gì.

Hồng Bất Phát lại lên tiếng:

– Tại hạ không tin rằng người coi giữ cây linh chi giết hết được những tay cao thủ các phái Võ Ðương, Thiếu Lâm. Không chừng họ lấy được linh chi rồi cũng nên. Chúng ta đã định đi thì lẹ lên một chút.

Rồi hắn không chờ Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu trả lời đã lao mình đi như tên bắn chạy nhanh về phía trước.

Lý Hàn Thu không sao được liền khẽ dặn Lôi Phi.

– Lôi huynh, chúng ta cần phải cẩn thận một chút mới được.

Lôi Phi vừa băng mình rượt theo Hồng Bất Phát vừa hỏi:

– Sao? Lý đệ thấy điều chi khả nghi chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ càng nghĩ càng lấy làm kỳ về những tiêu chí kia. Không chừng đó là người ta bày đặt ra để dụ người vào bẫy.

Lôi Phi nói:

– Lý đệ nghĩ vậy cũng phải. Nhưng bất cứ việc gì trong võ lâm đều mấy phần nguy hiểm. Vậy chúng ta phải đề phòng đặng kịp thời đối phó. Dù có gặp mai phục, cũng không đến nỗi bị nguy hiểm ngay.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Trừ phi mình nói rõ nội tình, xem chừng không còn cách nào thuyết phục họ nữa. Ta đành chờ lúc gặp việc sẽ cảnh tỉnh họ để họ đề phòng cẩn thận là xong.

Quyết định chủ ý rồi, chàng không nói gì nữa. Chạy theo hai người Hồng Bất Phát đi trước chạy nhanh quá thành ra Lôi Phi và Lý Hàn Thu cũng phải gia tăng cước lực để theo.

Ba bóng người lướt băng băng như sao sa tên bắn, khác nào cơn gió thoảng thổi qua giữa lúc đêm khuya.

Ba người chạy một mạch đến sáu, bảy dặm đường thì tới trước một khu rừng cây.

Lý Hàn Thu vội nói:

– Lôi huynh! Kêu Hồng huynh đừng chuồn vào rừng cây.

Chàng chưa dứt lời thì Hồng Bất Phát đã tự động đứng lại ở ngoài rừng.

Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu lướt nhanh tới.

Hồng Bất Phát chuyển động mục quang nhìn kỹ khu rừng rồi hỏi:

– Lôi huynh! Lôi huynh thử ngó khu rừng này với những khu rừng khác có chỗ nào bất đồng không?

Lý Hàn Thu chú ý nhìn vào thì thấy khu rừng rậm rạp quá chừng. Ðừng nói trong đêm tối mà ngay giữa ban ngày có người ẩn mình bên trong cũng không thấy rõ.

Bỗng nghe Lôi Phi đáp:

– Khu rừng này hình như có luồng sát khí âm thầm!

Hồng Bất Phát nói:

– Ðúng thế!

Hắn trầm ngâm một lúc rồi tiếp:

– Lôi huynh cứ ngửi thấy mùi gì không?

Lôi Phi đáp:

– Dường như có mùi máu tanh.

Hồng Bất Phát tủm tỉm cười nói:

– Ðúng thế! Một mùi máu tanh phảng phất đủ chứng minh trước đây chưa lâu đã xảy ra một cuộc chiến đấu kịch liệt và