
có người bị trọng thương.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
– Họ là tay lão luyện giang hồ có khác. Ðang lúc chạy vội vàng mà vẫn để ý từng ly từng tý. Mình mà không được Quyên cô nương cảnh cáo trước e rằng đã xông vào rừng.
Lý Hàn Thu nói:
– Xem chừng trong khu rừng rậm này họ bố trí mai phục quyết không sai nữa.
Còn đang nói chuyện thì đột nhiên trong khu rừng rậm có ánh lửa lóe lên.
Hồng Bất Phát cười ha hả nói:
– Họ định dẫn dụ chúng ta tiến vào thì chúng ta nhất định không để họ được mãn nguyện.
Hắn dừng một chút rồi cất cao giọng:
– Các vị đặt mai phục trong rừng đã bị bọn tại hạ khám phá ra rồi. Thế là quý vị uổng phí một phen tầm cơ mà chẳng được ích gì. Nếu các vị vui lòng ra khỏi khu rừng để cùng nhau tương hội thì tại hạ cùng vui lòng giới thiệu thêm mấy ông bạn.
Trong rừng vẫn im lặng như tờ. Chẳng có người ra mà cũng không có tiếng đáp lại.
Hồng Bất Phát chau mày nói:
– Lôi huynh! Bọn người trong rừng xem ra rất trầm tĩnh.
Lôi Phi vẻ mặt nghiêm trọng đáp:
– Hồng huynh! Tiểu đệ có tiên cảm không tốt.
Hồng Bất Phát hỏi:
– Tiên cảm thế nào?
Lôi Phi đáp:
– Bao nhiêu cao thủ võ lâm vừa đến đây lúc trước không chừng đã gặp chuyện bất trắc rồi.
Hồng Bất Phát hỏi lại:
– Phải chăng Lôi huynh muốn nói bọn họ đều bị người ta giết chết hết?
Lôi Phi đáp:
– Nếu họ không bị giết chết thì ít ra là bị bắt rồi.
Hồng Bất Phát nói:
– Ðêm tối, thị tuyến nhìn không rõ thì bất luận người bản lãnh cao cường đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi bị ám tiễn tập kích.
Lôi Phi quay lại nhìn Lý Hàn Thu hỏi:
– Lý đệ có cao kiến gì không?
Lý Hàn Thu nghĩ thầm:
– Quyên cô nương đã hai ba lần cảnh cáo mình thì chắc trong rừng có bố trí mai phục cực kỳ hiểm độc, rất không nên dấn thân vào.
Chàng liền đáp:
– Ðã có chuyện nguy hiểm phi thường, tưởng ta chẳng nên mạo hiểm.
Hồng Bất Phát lẩm bẩm như nói để mình nghe:
– Kể ra cũng có biện pháp bức bách họ phải xuất hiện.
Lôi Phi hỏi:
– Biện pháp gì?
Hồng Bất Phát đáp:
– Phóng hỏa đốt khu rừng này thì họ còn ẩn thân vào đâu được mà chẳng chạy ra?
Lý Hàn Thu để ý nhìn kỹ khu rừng này rất rộng lớn nhìn không hết được. Nếu phóng hỏa đốt rừng thì e rằng lửa cháy tới một phạm vi mấy chục dặm.
Chàng liền nói:
– Nếu cây linh chi trong khu rừng này mà phóng hỏa đốt rừng thì e rằng nó cũng bị thiêu rụi.
Hồng Bất Phát tủm tỉm cười nói:
– Lý huynh nói đúng đấy…
Rồi hắn đưa mắt nhìn Lôi Phi hỏi:
– Lôi huynh có cao kiến gì không?
Lôi Phi đáp:
– Phóng hỏa đốt rừng là một hành động tàn ác quá, vả lại làm cháy cả linh chi. Kế này khó xuôi lắm. Còn chúng ta mà tiến vào rừng sục tìm thì lại mạo hiểm quá cỡ. Người trong rừng tất là những ta cao thủ chuyên dùng chất độc làm sao đề phòng cho xiết được. Theo ý tại hạ thì chúng ta đứng chờ đây cho đến sáng sẽ vào rừng lục soát cũng chưa muộn.
Hồng Bất Phát khẽ nói:
– Chờ sáng mới vào hay vào ngay bây giờ tưởng cũng chẳng khác nhau mấy tí.
Lôi Phi nói:
– Thanh thiên bạch nhật, thị tuyến rõ ràng. Chỗ nào đồ chừng có người mai phục thì còn có thể chuẩn bị được…
Hồng Bất Phát ngắt lời:
– Tại hạ còn có một kế, không hiểu ý kiến hai vị thế nào?
Lôi Phi hỏi:
– Xin Hồng huynh cho nghe.
Hồng Bất Phát nói:
– Hai vị ở ngoài này chờ, tại hạ vào rừng trước có được không?
Lôi Phi sửng sốt hỏi lại:
– Hồng huynh nhất định muốn tiến vào ư?
Hồng Bất Phát đáp:
– Ðúng thế! Tại hạ mà không vào coi thì thiệt không thể dằn lòng được. Trời ơi! Nếu bọn người kia tìm thấy chỗ trồng linh chi thì sao?
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
– Cha này đã tham tâm đến thế thì khó lòng ngăn trở y được.
Lôi Phi nói:
– Hồng huynh chuyên dùng Thiết liên tử…
Hồng Bất Phát ngắt lời:
– Tại hạ đã chuẩn bị đầy đủ. Bây giờ trong túi cũng còn đến trăm trái Thiết liên tử. Ðối phương mà phóng ám khí tập kích thì tại hạ ăn miếng trả miếng với chúng.
Lôi Phi hỏi:
– Tiểu đệ cùng Lý đệ chờ ngoài này hay sao?
Hồng Bất Phát đáp:
– Phải rồi! Xin hai vị cứ chờ ở ngoài. Nếu có đủ thì giờ tại hạ sẽ ra đón hai vị. Bằng không ra được sẽ báo hiệu bằng ba tiếng còi ngắn để hai vị tự tiến vào.
Lôi Phi ngần ngừ đáp:
– Xem chừng khó lòng ngăn cản được Hồng huynh mất rồi!
Hồng Bất Phát nói:
– Bây giờ đành thế này vậy. Nếu trong vòng nửa giờ mà tại hạ không ra được cũng không có tiếng còi báo hiệu tức là tại hạ bị nạn rồi đó. Hai vị đừng ở lại đây nữa, mà nên quay về thành Kim Lăng.
Lý Hàn Thu dặn:
– Nếu Hồng huynh gặp phải kình địch không đối phó nổi thì xin tìm cách báo cho bọn tiểu đệ biết.
Hồng Bất Phát nói:
– Ðược rồi! Nếu tại hạ có thì giờ báo hiệu hay lên tiếng được cũng xin tuân mệnh.
Lôi Phi cũng dặn:
– Nếu Hồng huynh thấy thế địch mạnh thì đừng nên mạo hiểm thái quá.
Hồng Bất Phát nói:
– Tại hạ nhớ rồi.
Ðoạn hắn nghiêng mình vọt vào trong rừng.
Lý Hàn Thu thấy hắn lạng người đi thì đồng thời thò hai tay vào bọc. Hiển nhiên hắn lấy ra một nắm ám khi.
Lôi Phi đưa mắt ngó Lý Hàn Thu ngập ngừng nói:
– Dường như tiểu huynh chưa nhắc Lý đệ…
Lý Hàn Thu ngắt lời:
– Ðiều chi?
Lôi Phi đáp:
– Câu chuyện có liên quan đến ám khí của Hồng huynh.
Lý Hàn Thu nói: