Pair of Vintage Old School Fru
Thất Lão Kiếm

Thất Lão Kiếm

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324933

Bình chọn: 8.5.00/10/493 lượt.

g, gân mặt giật lên từng hồi, mường tượng vừa trải qua một trường quyết đấu!

Nhuế Vĩ thầm nghĩ :

– “Hẳn là lúc đó lão ta bị sự mâu thuẫn dày vò cực độ, mâu thuẫn giữa ý muốn cứu sư tẩu và niềm đố kỵ sư huynh! Giờ đây nhắc lại lão còn bị các dư âm chấn động mạnh!”

Chàng tin chắc, vị sư đệ đó là Dược Vương Gia, có hai dòng lệ từ từ chảy, nhưng lão không buồn lau.

“Lão hối hận? Hiện tại lão còn hối hận, như vậy thì trong những năm về trước, lão thương tâm như thế nào?”

Lâu lắm, niềm đau lắng dịu, giọng lão biến thành bình hòa, lão tiếp :

– Vị sư đệ trở về núi, ẩn cư bên phần mộ của sư phụ suốt năm năm dài.

Năm năm sống trong đau khổ, hối hận, bằng mười năm, hai ba mươi năm sống cuộc đời bình lặng, vô tư, nên qua năm năm, y trở nên già trước tuổi, tóc bạc phơ, ai nhìn qua cũng tưởng là ít nhất y phải có từ năm mươi tuổi trở nên. Một hôm, y gặp lại vị sư huynh. Gặp nhau thình lình, vị sư đệ linh cảm một sự bất thường, mà y thì tự nhận mình chưa phải là đối thủ của sư huynh, sư huynh muốn giết y, là giết dễ dàng, như giết một con gà. Nhưng, người sư huynh không hề động thủ, bên cạnh sư huynh có một đệ tử. Sư huynh bảo người đệ tử đó: “Làm lễ với sư thúc đi!” Tên đồ đệ tới, cung kính làm lễ. Cuộc hành lễ đó làm cho con tim người sư đệ rướm máu. Y hét lên: “Sư huynh muốn giết tiểu đệ thì cứ giết! Cắt đầu tiểu đệ mà báo cừu cho người vợ hiền!” Người sư huynh bình tĩnh thốt: “Này sư đệ!

Bằng vào lương tâm mà nói, hôm đó sư đệ có muốn cứu sư tẩu chăng? Nếu sư đệ nói rằng có ý muốn cứu, nhưng tại vì ngu huynh mà không chịu cứu. Nói như vậy là ngu huynh tha thứ liền!” Sự đệ cười lớn, đáp: “Tiểu đệ muốn giết sư huynh!

Tiểu đệ oán ghét sư huynh! Tiểu đệ oán ghét người vợ giả tình giả ý của sư huynh! Sư huynh có bản lãnh, cứ vào mà giết tiểu đệ! Vào đi!” Vị sư huynh biến sắc mặt đến thê thảm! Rồi lão ta thốt: “Oán ghét ngu huynh, thì thôi, cái đó chẳng nói làm chi! Còn sư tẩu, nàng có làm gì sư đệ mà sư đệ cũng oán ghét luôn? Sư đệ thấy người sắp chết mà không cứu, như vậy còn oán ghét ai? Còn nàng, nàng giả tình giả ý như thế nào? Ngày nay, sư đệ không nói ra rõ ràng, là ngu huynh nhất định xuống tay đấy!” Người sư đệ rít lên: “Có cái gì đáng nghe mà phải nói? Sư huynh cứ xuống tay! Xuống tay đi! Dùng võ công của sư phụ truyền cho, mà hạ sát tiểu đệ.” Người sư huynh lắc đầu, lạnh lùng đáp: “Đáng trách ngu huynh không ham học y thuật của sư phụ! Nếu có học kỹ, thì ngày đó ngu huynh đâu có van cầu sư đệ! Mà tiện muội cũng đâu có chết!” Người sư đệ cười ngạo: “Thế sư huynh chẳng có trong tay quyển “Biển Thước thần thơ” do sư phụ trao cho hay sao? Tại sao không cứu nổi một người vợ? Ha ha! Ha ha!”

Người sư đệ càng phút càng cười lớn, cười để khích sư huynh. Người sư huynh chờ cho sư đệ cười xong, mới thốt: “Ngu huynh đâu cần duy nhất dùng võ công mới giết được sư đệ! Sư đệ tự cho là y thuật cao cường, ngày nay ngu huynh bắt buộc sư đệ phải chết vì y thuật!” Sư đệ thoáng kinh ngạc, nhưng lại cười đáp :

“Rất tiếc là y thuật của tiểu đệ, chỉ cứu mình chứ không để giết mình, sư huynh muốn cho tiểu đệ tự sát à? Đâu có dễ dàng như thế!” Người sư huynh lấy trong mình một bình độc dược, rồi thốt: “Độc dược này, chính ngu huynh phối chế, sư đệ cũng phối chế một bình độc dược đi, khi nào xong, chúng ta trao đổi mà uống, người này uống của người kia…” Người sư đệ lúc đó mới hiểu dụng ý của sư huynh, y mừng. Trong mấy năm nay, ngồi nhàn bên phần mộ, y có nghiên cứu độc dược. Y bèn phối chế một loại kịch độc. Y tin chắc mình không bao giờ thua kém sư huynh. Cả hai cùng trao đổi độc dược. Trước khi uống, người sư huynh tạ tội trước mộ phần sư phụ, vì huynh đệ đồng môn tương tàn tương sát với nhau.

Trong khi sư huynh khấn vái tạ tội, thì người sư đệ cười lạnh, thốt: “Phương pháp này chính sư huynh nghĩ ra, thì cái sự tương tàn tương sát do sư huynh muốn, tiểu đệ có lỗi gì? Sư phụ có linh thiêng, cũng không trách cứ tiểu đệ được! Sư huynh hoàn toàn chịu trách nhiệm!” Người sư huynh gật đầu, thốt: “Ngu huynh thừa nhận tất cả. Bởi ngu huynh không thể quên cái chết của Bích muội! Ngu huynh không thể quên niềm thống khổ, niềm thống khổ đó không đến với ngu huynh nếu nghĩa đồng môn luôn luôn được bảo trì toàn vẹn. Ngu huynh không bao giờ nguôi cơn hận! Sư đệ phải thống khổ như ngu huynh thống khổ!” Trong miệng họ, có ngậm sẵn giải dược. Họ tin rằng độc dược của đối phương phải bị giải trừ. Thời khắc trôi qua, không ai nói với ai tiếng nào. Gã đồ đệ của sư huynh nhìn sư phụ với vẻ khẩn trương, sợ thần sắc của sư phụ biến đổi thê thảm. Và như vậy là giải dược không công hiệu, tánh mạng khó bảo toàn. Vị sư phụ của gã hướng về gã cười thốt: “Bất Cựu! Nếu ta chết, ngươi mang thi hài ta trở về, chôn bên cạnh mộ sư nương ngươi nhé!”

Nhuế Vĩ giật mình nghĩ :

– “Thì ra Sử Bất Cựu là sư điệt của lão! Thảo nào lão chẳng từ chối cứu ta! Ta bị Sử Bất Cựu hạ độc, tự nhiên lão không cứu kẻ địch của phe phái lão!”

Rồi chàng lại nghĩ tiếp :

– “Không có lý! Ta là kẻ địch của sư điệt lão, mà sư điệt lão là kẻ địch của lão, vậy là ta với lão đồng cừu