
, không có ai lạ mặt dám bén mảng đến đâu. Bọn đó không việc gì mà thở dài.
Nhuế Vĩ tiếp :
– Ngu huynh nghe rõ ràng có tiếng thở dài của nữ nhân!
Lâm Quỳnh Cúc mỉm cười :
– Tại tâm tư đại ca rối loạn nên nghe mơ hồ như vậy, chứ làm gì có nữ nhân quanh đây?
Nhuế Vĩ cương quyết đáp :
– Nhất định là có! Âm thinh lại rất quen!
– Nhuế ca nhớ mãi Cao cô nương, ảo giác phát sanh, chớ không có ai đâu.
Nhuế Vĩ không cãi nữa. Chàng nghĩ :
– “Âm thinh đó không thể là của Cao Mạt Dã! Nhưng là của ai?”
Một ngày đó cũng qua.
Công cuộc chữa trị Nhuế Vĩ theo lời dặn dò của Dược Vương Gia chấm dứt!
Hai bàn tay Nhuế Vĩ biến trắng trở lại như thường, chất độc tản mác vào cơ thể bị nước nóng và thuốc hút ra ngoài nửa phần, phần còn lại quá yếu, không thể phát tác mãnh liệt nữa. Tạm thời, Nhuế Vĩ cầm như qua cơn nguy! Chàng có thể cử động, đi đứng, có điều chưa vững lắm.
Mãi đến ngày thứ bảy, chàng mới khỏi nhờ Lâm Quỳnh Cúc dìu dắt!
Hôm đó Nhuế Vĩ hỏi :
– Tại sao Dược Vương Gia chưa rời phòng?
Lâm Quỳnh Cúc đáp :
– Tôi có hỏi viên quản lý, y nói bảy hôm nay tiên sanh chỉ ngồi lỳ một chỗ, chứ có chữa trị gì đâu!
Nhuế Vĩ lấy làm lạ :
– Giản Hoài Huyên còn ở trong phòng?
Lâm Quỳnh Cúc chưa kịp đáp, một tiếng giằng hắng vang lên, Dược Vương Gia từ từ bước ra.
Nhuế Vĩ bước tới đón liền :
– Tiền bối vất vả quá!
Dược Vương Gia lắc đầu :
– Bảy hôm nay lão phu nghĩ mãi, không ra phương pháp điều trị cho tiểu muội của ngươi!
Nhuế Vĩ thấy mặt mày lão hốc hác, chàng thương cảm vô cùng biết là lão thật sự dụng tâm cực độ. Chàng hỏi :
– Bệnh điên đó không thể chữa sao?
Dược Vương Gia lắc đầu :
– Hiện tại nàng không điên!
Nhuế Vĩ cả mừng :
– Thế là nàng hết bịnh?
Dược Vương Gia thở dài :
– Ngươi đi theo lão phu mà xem!
Giản Hoài Huyên vẫn với bộ y phục lam lũ, ngồi nơi mép giường, mặt hướng ra ngoài. Nàng có vẻ an tường quá, trạng thái điên loạn của bảy hôm trước đã tan biến mất.
Chàng hân hoan bước tới cất tiếng hỏi :
– Hoài Huyên nhận ra ai đây chăng?
Nàng đang mở to mắt ánh mắt khẽ chớp động, nhưng không có một phản ứng nào sau câu hỏi của Nhuế Vĩ!
Nhuế Vĩ nhích tới một bước, lập lại câu hỏi giọng thê lương hơn!
Giản Hoài Huyên vẫn không phản ứng. Rồi đột nhiên nàng đứng lên bước đi, lách qua ngang người Nhuế Vĩ thẳng ra ngoài, núp vào một góc!
Nhuế Vĩ lại hỏi :
– Đại ca của tiểu thơ mạnh chứ?
Giản Hoài Huyên lại trở về ngồi trên giường như cũ.
Nhuế Vĩ lại hỏi luôn mấy lượt nữa, nàng vẫn không phản ứng, chỉ đứng lên, đi ra, trở vào, như vậy hơn mười lần. Nàng như cái xác chết biết cử động!
Dược Vương Gia thốt :
– Trong ngày đầu, lão phu chữa trị, nàng hết điên. Nhưng sáu hôm nay, nàng không nói đến một tiếng! Lão phu kết luận là… nàng không nói được!
Nhuế Vĩ trố mắt :
– Không nói được?
Dược Vương Gia tiếp :
– Tâm đã mất rồi, đương nhiên không thể nói năng!
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Tâm mất, thì người đâu còn sống được? Tiền bối nói đùa đấy!
Dược Vương Gia nghiêm giọng :
– Tâm mất, không thể vãn hồi! Y thuật đành đầu hàng trước loại bệnh đó!
Nhuế Vĩ còn hoài nghi :
– Tâm mất, là bệnh gì? Mất tâm là khuyết một trong ngũ tạng, mất là chết đi, chứ bịnh gì mà chữa?
Nhưng nàng còn sống kia, sao lại nói là mất con tim?
Dược Vương Gia tiếp :
– Y thuật thì đầu hàng, nhưng tà thuật có thể chữa! Có một người chữa lành chứng bịnh quái dị này! Người đó am tường thuật “Ma Tâm Nhãn”! Tuy nhiên lão ẩn tích từ lâu nay. Ít ai biết đến lão. Người còn nhớ đám người bao quanh xem nàng hôm đó chứ?
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Nàng cứ gọi mãi! Tâm của ta! Tâm của ta! Ở đâu?
Dược Vương Gia hỏi :
– Người biết tại sao nàng gọi như vậy không?
Nhuế Vĩ trầm tư gương mặt suy tư. Dược Vương Gia tiếp :
– Nàng bị người sành sỏi thuật “Ma Tâm Nhãn” nhìn qua, nên cứ tưởng là tâm mất. Lúc dùng thuật, hẳn là người đó bảo: “Cái tâm của người đi mất rồi!”
Nhuế Vĩ nhớ ngay đến anh em họ Nguyên là Nguyên Tư Thông, Nguyên Tư mẫn. Họ bảo gì, là người bị tà thuật chi phối, phải làm theo! Chàng hỏi :
– “Ma Tâm Nhãn” cũng như “Thôi Miên Thuật” chứ gì? Và người dụng thuật là một đôi huynh đệ, họ Nguyên phải không?
Dược Vương Gia lắc đầu :
– “Ma Tâm Nhãn” có hiệu năng trên “Thôi Miên Thuật” mấy bậc. Nếu là “Thôi Miên Thuật” thì lão phu trị dứt cho nàng từ lâu rồi.
Nhuế Vĩ lo lắng :
– Không trị được thì làm sao? Nàng phải chịu mất tâm suốt đời?
Dược Vương Gia hỏi :
– Nàng có phải là tiểu muội thực sự của ngươi chăng?
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Không! Nàng là Giản Hoài Quyên, thuộc họ Giản trong Thiên Trì Phủ.
Vãn bối xem nàng như một tiểu muội!
Dược Vương Gia thở dài :
– Lão phu không phải là tay vạn năng!
Bỗng chàng tiếp :
– Nàng là cháu nội của Giản Lạc Quan đó! Tiền bối quen nội tổ phụ của nàng, cũng nên vì tình quen biết đó mà cứu nàng!
Dược Vương Gia trầm gương mặt :
– Nếu trị được thì còn nói gì!
Đoạn lão tiếp :
– Độc chứng của ngươi, lão phu trị được, song vì lời thề nên lão phu từ khước. Còn chứng của nàng này lão phu đích xác không trị được!
Nhuế Vĩ xót xa cho Giản Hoài Quyên vô cùng.
Dược Vương Gia tiếp :
– Chỉ còn