Pair of Vintage Old School Fru
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324303

Bình chọn: 9.5.00/10/430 lượt.

hút nữa đã giúp y làm việc xấu chia rẽ vợ chồng người ta. Chẳng trách chiến quỷ người ta tìm đến tận cửa, còn đằng đằng sát khí như vậy, vợ bị kẻ khác bắt cóc ai mà không muốn giết người cho được? Không đem Mi Sơn Quân xé thành tám mảnh, xem như tên chiến quỷ kia khách khí rồi.

Lúc nàng trở về, Mi Sơn Quân lại đấm ngực giậm chân khóc lóc nức nở, âu cũng là chuyện không thể tránh.

Lại nói hồn đăng đã được châm, thiên hạ không còn yêu ma, những người tới nhờ vả Mi Sơn Quân cũng chợt giảm thiểu, thành ra lại có rất nhiều ngày nhàn rỗi. Mi Sơn Quân đau lòng chỉ còn biết lấy việc ăn uống làm thú giải sầu, cả người mập ra một vòng lớn, hình dáng gầy còm trơ xương trước đây cũng chẳng còn. Đàm Xuyên cảm thấy, nếu y cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng ấy, chỉ sợ sẽ biến thành một quả bóng tròn vo như Bạch Hà Long Vương.

Hôm đó y ăn trưa quá nhiều, đành phải đi bộ vòng quanh hồ nước cho tiêu, Đàm Xuyên ngồi bên rừng trúc chầm chậm thổi sáo trúc. Một con người như nàng, thông minh lanh lợi, nhã thiện ca vũ, ấy vậy mà làm thế nào cũng không sao chơi được nhạc khí, tiếng sáo còn khó nghe hơn cả tiếng quạ kêu, Mi Sơn Quân bị hành hạ thống khổ, ôm miệng bám vào một cây trúc, thều thào: “Đừng thổi nữa… Bữa trưa cũng sắp phun ra rồi!”

Đàm Xuyên đành phải thu sáo trúc, đang nghĩ tìm một nơi vắng lặng luyện tập thêm, thình lình thấy linh quỷ gác cửa vội vã đi tới, không ngừng gọi: “Chủ tử chủ tử! Có khách có khách!”

Cũng khó trách linh quỷ kích động như vậy, mấy năm nay Mi Sơn cư vô cùng quạnh quẽ, ngay cả hoa cỏ cũng chẳng có tinh thần.

Mi Sơn Quân mừng rỡ, vội vàng thay y phục, sướng rơn chạy ra tiếp khách.

Lâu lắm rồi không có người tới nhờ vả y, biếu rượu cho y, Mi Sơn Quân cảm thấy rất không quen. Tuy nói tự rót tự uống cũng không tệ, nhưng thiếu mất một người bạn rượu thì không thể nào hoàn mỹ. Đế Cơ bị chú văn giày vò chết đi sống lại còn có thể uống rượu cùng y, sau khi giải được chú văn lại thành ra kiêng rượu, cả ngày chỉ ngồi trong rừng trúc thổi cây sáo hỏng kia, quả là bực mình không chịu nổi.

Hôm nay hiếm khi có khách tới, nhất định phải uống đủ ba trăm chén! Mi Sơn Quân tìm hai chén rượu to bằng cái thùng nhỏ, bảo linh quỷ vác ba vò Túy Sinh Mộng Tử tới, mắt sáng lập lòe tự mình ra cửa đón tiếp, đã thấy trước cửa có hai người một nam một nữ đang đứng, nữ tử mặc váy dài màu xanh, gương mặt xinh đẹp. Nam tử mặc trường bào màu tím, thanh tú như chi lan, phong thần tuấn lãng, tuy rằng hai mắt nhắm nghiền, nhưng thần thái lại rất thong dong, đang thưởng thức tử đinh hương đúng kỳ nở rộ.

Mi Sơn Quân thét lên một tiếng, chỉ vào hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi! Ngươi đến rồi? ! Mấy năm nay chạy biến đi đâu? Ngay cả ta cũng không tìm được. . .”

Người vừa tới hơi ngẩn ra, sau đó nho nhã hành lễ: “Tại hạ Tả Tử Thần, vị này là sư tỷ Thanh Thanh, hôm nay lần đầu đến thăm Mi Sơn cư, chưa từng có duyên được quen biết tiên nhân, phải chăng tiên nhân nhận nhầm người?”

Mi Sơn Quân ngây người.

“Ngươi là Tả Tử Thần, con trai của Tả tướng nước Đại Yến khi xưa?” Lúc uống rượu, Mi Sơn Quân tỉ mỉ quan sát hắn, càng nhìn càng giống, sao hắn lại biến thành một người xa lạ rồi?

“Tiên nhân con mắt tinh tường, lai lịch tại hạ quả nhiên không giấu nổi ngài.”

Tả Tử Thần uống rượu cũng vẫn hào hoa phong nhã, không nóng không vội, ngược lại Mi Sơn Quân đang cầm cái chén lớn húp sùm sụp trông chẳng khác nào con bò già đang uống nước. Thanh Thanh ở bên cạnh muốn nói xen vào, thế nhưng Mi Sơn Quân từ đầu đến cuối không thèm nhìn nàng một cái, mặt nóng không thể nào dán cái mông lạnh, nàng không thể làm gì khác đành buồn bực quay đầu ngắm cảnh.

[热脸贴上冷屁股: Nhiệt kiểm thiếp thượng lãnh thí cổ: Mặt nóng dán vào mông lạnh: ý chỉ thái độ nhiệt tình muốn nói chuyện lại bị người ta tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt'>

“… Được rồi, ngươi hôm nay tới chơi, là muốn cầu xin chuyện gì?” Mi Sơn Quân bỗng nảy diệu kế, quay lại nhỏ giọng phân phó đám linh quỷ, thế này thế này, thế kia thế kia, thừa dịp linh quỷ vào rừng trúc tìm người, y quay đầu lại rót đầy một chén khác cho Tả Tử Thần, lại bồi thêm một câu: “Có việc nhờ vả ta, nhất định phải thắng ta về tửu lượng hẵng nói.”

Tả Tử Thần dở khóc dở cười: “Tiên nhân hiểu lầm, tại hạ hôm nay đến đây cũng không phải là có gì cần nhờ vả, chỉ là nhận ủy thác, mang vật này đến cho ngài.”

Nói xong lấy từ trong ngực ra một hộp gấm vuông vắn, cung kính nâng tới trước mặt y. Trong hộp gấm là một tấm thiệp mời bằng tơ lụa, tạo kiểu dáng như chiếc khăn tay, phía dưới còn có một con rắn nhỏ óng ánh màu tím, cực kỳ tinh xảo.

Nguyên lai là sơn chủ Hương Thủ muốn tổ chức đại hội tiên hoa tiên rượu gì đó, mời tiên nhân khắp thiên hạ tới nhà lão làm khách. Lão già yêu tiên này, ỷ vào núi Hương Thủ màu mỡ tươi đẹp, suốt ngày ra sức khoe khoang, càng ngày càng quá đáng.

“Ngoài ra sư tôn còn có việc muốn hỏi tiên nhân, tiên nhân thường ngày có giao tình thân thiết với Phó Cửu Vân, gần đây có gặp hắn hay không? Sơn chủ rất nhớ nhung vị đại đệ tử này.”

Mi Sơn Quân nhíu nhíu mày, thân phận Phó Cửu Vân chưa từng để ng