Old school Easter eggs.
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324250

Bình chọn: 9.00/10/425 lượt.

về sau thực sự là của con người. Thiên Nguyên quốc tiếp tục chinh chiến tứ phương, nhưng cũng không còn sử dụng yêu ma. Nghe nói nhị hoàng tử Đình Uyên dụng binh như thần, huyết chiến mấy năm qua, hầu như chưa bao giờ bị đánh bại.

Có thể Thiên Nguyên thực sự sẽ nhất thống Trung Nguyên, Mi Sơn Quân nói rất đúng, tranh chấp giữa các quốc gia sẽ không bao giờ chấm dứt, chỉ cần còn có người, tranh chấp là không thể tránh. Chiều hướng chung của thiên hạ, phân chia lâu ngày tất sẽ hợp lại, hợp lại lâu ngày tất sẽ phân ra. Chư quốc trên khắp vùng Trung Nguyên xưa nay chiến loạn không ngừng, có lẽ hiện tại đã đến lúc hợp lại.

Bách tính Đại Yến mà nàng luôn lo lắng trong lòng cũng không còn bị yêu ma giày vò, sau khi sáp nhập Thiên Nguyên, hoàng tộc thực thi nền chính trị nhân từ, miễn thuế ba năm. Tiếng kêu than dậy khắp đất trời rốt cuộc cũng ngừng.

Trong thiên hạ không còn chuyện gì khiến nàng bận tâm, ngoại trừ Phó Cửu Vân.

Chàng đến tột cùng khi nào mới có thể trở về?

***

Không lâu sau, Mi Sơn Quân bỗng nhiên sai linh cầm mang tới một phong thư cho nàng.

“Năm trước nhị hoàng tử Thiên Nguyên trả lại hồn đăng, vợ hắn Hồ công chúa được xưng là có ‘mắt thần’, đã dập tắt hồn đăng. Nhị hoàng tử nói, ngươi có ơn với hắn, hứa rằng trong vòng ba trăm năm sau khi đèn tắt sẽ không thúc giục yêu ma, ngươi hãy yên tâm. Mau quay về mau quay về! Còn nữa, chớ quên mua chút rượu ngon.”

Bức thư lay động khẽ rơi trên mặt đất, Đàm Xuyên điều khiển xe bò cưỡi gió đạp mây lao như điên về Mi Sơn cư, chưa tới nửa ngày đã đến nơi.

Mi Sơn Quân đang uống rượu một mình, mắt thấy nàng từ trên

trời giáng xuống, không khỏi há hốc mồm.

“Cửu Vân đã trở về sao?!” Nàng chạy ào vào cửa, vừa mở miệng đã hỏi câu này.

Vẻ mặt Mi Sơn Quân có chút mất tự nhiên: “Nào có nhanh như vậy!”

Đàm Xuyên phun ra một hơi thở thật dài, hai chân đều mềm nhũn, cả người ngã ngồi trên mặt đất, cũng không biết nên cười hay là nên khóc. Nàng còn tưởng rằng lập tức là có thể gặp được chàng rồi.

Mi Sơn Quân ánh mắt lóe lên, lấp lấp liếm liếm bảo: “Ngươi cũng đừng lo lắng, hẳn là rất nhanh là có thể gặp lại. Cứ kiên trì lên! Được rồi, ngày mai là đại hội tiên hoa tiên rượu, ngươi cùng ta tới núi Hương Thủ một chuyến. Một gã tiên nhân ở đó cũng không biết uống rượu, rất không thú vị, ngươi phải tới uống rượu cùng ta!”

Đàm Xuyên không thể làm gì khác đành phải đáp ứng. Nói thật, nàng thiếu nợ sư thúc rất nhiều, y muốn nàng tới uống rượu cùng có từ chối thế nào cũng là không tốt, cho dù có là núi Hương Thủ mà nàng không muốn đến nhất, vì sư thúc nàng cũng đành phải đi một chuyến.

Hôm sau hai người lên xe bò, nghênh ngang bay tới núi Hương Thủ.

Sơn chủ là yêu tu thành tiên, địa vị so với Mi Sơn Quân là người tu thành tiên mà nói, vẫn thấp hơn một chút, dù có bản lĩnh ngút trời cỡ nào, nhìn thấy Mi Sơn Quân vẫn phải ngoài cười nhưng trong không cười mà chắp tay thi lễ với y.

Sơn chủ giao du rộng, những tiên nhân có mặt tám chín phần mười đều là yêu tiên, Mi Sơn Quân ngạo nghễ ngồi ở chỗ cao, hầu như không nói chuyện cùng bọn họ, chỉ uống rượu với Đàm Xuyên hết chén này tới chén khác.

Ngày đó Bạch Hà Long Vương tới làm khách, biếu tặng rượu ngon tên “Tương Phùng Hận Vãn”, cách điều chế rượu kia không biết bị sơn chủ học được từ đâu, lần đại hội này rượu ngon chiêu đãi toàn là Tương Phùng Hận Vãn, Mi Sơn Quân uống đến mặt mày như hoa nở, về sau quên sạch cái gì gọi là dè dặt của tiên nhân, ôm lấy tay áo sơn chủ mà vần vò mè nheo, đòi mua vài vò về nhà uống.

Đàm Xuyên thực sự không nhìn nổi bộ dạng kia của y, chỉ có thể kéo kéo tay áo nhắc nhở: “Sư thúc, hình tượng!”

Mi Sơn Quân cả người toàn mùi rượu, nét mặt hồng hào, quay đầu lại nhìn nàng cười hì hì, bỗng nhiên nói: “Ngươi trước đây đã từng sống ở đây còn gì? Sao không ra ngoài đi lại một chút? Nói không chừng có thể gặp được ai.”

Nàng không khỏi ngạc nhiên.

“Thực sự là một đứa nhỏ ngốc… Ấy vậy mà còn có người ngốc hơn ngươi. Ai nha ai nha, ngươi xem xem, hai người các ngươi luôn luôn kiếm chuyện cho ta… Thật đúng là người tốt khó làm! Ngươi xuất môn mấy ngày nay, làm ta bận chết. Muốn làm phép cho một đứa trẻ mới sinh trong một thời gian ngắn trở thành một người trưởng thành, là hao tổn tiên lực lắm đó nha! Cho dù là ở nơi linh khí trời đất dồi dào như núi Hương Thủ đây, cũng rất phiền phức…”

Y nói lung tung một tràng, hàm hàm hồ hồ, như thể trong miệng ngậm nguyên một cây cải củ.

Đàm Xuyên cái gì cũng nghe không rõ, dở khóc dở cười: “Sư thúc, ngươi rốt cuộc đang nói gì? Nói từ từ thôi, ta chẳng nghe ra gì cả!”

Y khoát tay chặn lại: “Ta bảo ngươi ra ngoài đi dạo một vòng, ta muốn một mình nhấm nháp rượu ngon!”

Nàng thực sự không đoán nổi người này muốn làm cái gì, đành phải đứng dậy bước ra khỏi điện Thông Minh.

Núi Hương Thủ nàng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ra khỏi điện Thông Minh đi về hướng đông, có một hồ nước nhỏ, những cây liễu trên bờ vốn đều đã thành tinh, sau khi hồn đăng được châm, cây liễu tinh liền trở thành cây liễu bình thường, không còn động cũng không nói chuyện. Giờ