
i đã khuya lắm rồi phải không ?
– Dạ , mới tám giờ hơn.
– Lúc chiều , nghe nói cháu đi dự tiệc gì đó, sao hôm nay về sớm thế ?
– Tiệc tùng hoài cũng chán . Cháu tranh thủ về với bà.
– Nói nghe có hiếu dữ . Thế còn người yêu của cháu đâu ?
– Cháu vẫn còn đếm bước một mình, nội ạ.
– Bà không tin . Đẹp trai và tài giỏi như cháu của bà , chẳng lẽ không ai chọn ? Trung Nam ngã người nằm dài xuống nệm :
– Nói một cách đúng nhất là cháu không chọn người ta , chứ không phải người ta không chọn cháu.
– Chu choa ! Đến thế cơ à ? Nội thấy cái cô Bảo Uyên có vẻ mến cháu lắm , mà tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa đâu.
Bà cụ trầm giọng :
– Dòng họ Từ chỉ có một mình cháu . Cháu thì cứ đam mê công việc , cháu đâu thấy nội và mẹ cháu ngày một già đi . Nội chỉ sợ ngày vui của cháu , nội chờ không được.
Trung Nam ôm ngang người bà nội :
– Nội nói gì đâu không hà , nội sống đến trăm tuổi lận.
– Sống nay chết mai , đâu ai biết được . Không chừng ngày mai , nội chết thì sao ?
– Nội…
Bà cụ nghiêm mặt :
– Trung Nam ! Nói cho nội biết đi . Bao giờ cháu mới chịu dừng bước phiêu lãng của cháu đây ?
Trung Nam gãi đầu :
– Câu hỏi của nội khó trả lời quá . Cháu chưa gặp đối tượng của mình , thì làm sao…
Bà cụ cắt ngang :
– Nếu cháu chưa tìm được thì để nội giúp đỡ cho.
– Nội muốn giới thiệu các cô tiểu thư nữa chứ gì ? Nội ơi ! Nội cho cháu xin đi.
Bà cụ nhìn Trung Nam :
– Cháu thấy Ức Mi thế nào ?
– Chưa tiếp xúc nhiều , cháu cũng không hiểu lắm . Nhưng ấn tượng đầu tiên là một cô bé dễ thương và đầu gai góc.
– Giàu nghị lực nữa chứ , phải không ?
– Thưa vâng . Ở vào hoàn cảnh khó khăn nhất mà cô bé vẫn không đầu hàng số phận . Cháu tin cao xanh không phụ lòng người . Ức Mi chắc chắn sẽ được hạnh phúc.
– Ngày đầu tiên nhìn thấy Ức Mi , bà có cảm giác con bé thân thiện với mình từ lâu . Nghe qua hoàn cảnh , bà thấy thương con bé hơn . Trung Nam ! Ức Mi là một cô gái mà bà đã tìm thấy ở bao cô gái . Bà muốn Ức Mi trở thành cháu dâu của bà.
Trung Nam muốn nhảy nhỏm , anh lắm bắp :
– Sao nội muốn kỳ vậy ? Giúp đỡ Ức Mi , tạo điều kiện cho cô bé đeo đuổi tương lai của mình như điều nội đã nói , cháu luôn sẵn lòng . Còn việc kia… Nội ơi ! Phải có tình yêu thật sự mới hạnh phúc bên nhau.
– Thì nội có bắt cháu cưới Ức Mi liền đâu . Thời gian con bé còn đi học , hai đứa cứ việc tìm hiểu nhau.
– Cháu nói không được là không được . Điều gì thì cháu có thể nghe lời nội , nhưng còn việc này thì không . Cháu không thích hợp với Ức Mi . Cô bé còn trẻ con lắm . Cháu thật sự xin nội đấy . Cháu hứa sẽ mau chóng tìm một nàng cháu dâu cho nội.
– Ép dầu ép mỡ , ai nỡ ép duyên . Thôi thì cứ để Ức Mi vô tư trong cuộc sống hiện tại . Con bé sẽ là cháu nội của bà và là một đứa em của cháu.
– Nội yên tâm . Ức Mi nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc trong cuộc sống gia đình họ Từ.
Bà cụ hỏi :
– Cháu đã tìm được trường cho Ức Mi chưa ?
– Dạ rồi . Với trình độ học hiện giờ , Ức sẽ theo chương trình lớp mười hai vào đầu tháng sau . Cháu tranh thủ thời gian kèm bài tập và đưa đón Ức Mi trong giai đoạn đầu . Sau đó nếu thích , cô bé có thể sử dụng xe đi lại một mình để không mất tự do.
– Tốt !
– Mẹ cháu hiện giờ không thể đi lại nhiều được , nên cháu đã nhờ chị Nhu mua một số vật dụng cần thiết cho Ức Mi.
Bà cụ vẫn chưa yên tâm :
– Liệu con bé có theo kịp các học sinh khác không ?
Trung Nam cười :
– Nội không cần phải lo chuyện đó . Với bản tính tự tin , thêm cái đầu chứa nhiều chất xám của Ức Mi , cháu tin cô bé sẽ không thua bất cứ người bạn nào , dù có học trễ hơn mọi người một tháng.
– Nội vẫn biết con bé thông minh . Điều nội lo sợ là con bé bị người ta ăn hiếp.
– Ức Mi không ăn hiếp người ta thì thôi , nội lo sợ Ức Mi bị ăn hiếp chi bằng thừa . Tại nội không thấy cô bé cãi tay đôi với người ta thôi . Trời ơi đất hỡi chứ chẳng chơi.
– Không nên nói xấu phụ nữ chứ.
– Đó là sự thật mà . Nội nên lo là lo cô bé ăn hiếp cháu đây nè.
– Nội tin Ức Mi không dám làm điều đó.
Trung Nam kêu lên :
– Úi trời ! Phải nội không ? Mới đây nội đã bênh người ngoài rồi.
– Nội cũng chỉ thích nói sự thật . Cảnh cáo cháu trước , nếu cháu mà ăn hiếp Ức Mi , bà không tha thứ cho cháu đâu.
Trung Nam giờ đây đầu hàng , quả thật nội đã nghiện nặng Ức Mi rồi . Thêm cả mẹ và chị Nhu nữa . Chỉ mới bốn tuần thôi mà ai ai cũng tỏ ra yêu mến và bênh vực Ức Mi.
Nếu không biết , có lẽ Trung Nam tưởng cô bé đang dùng bùa ngải gì thì đúng hơn.
Bản tính ngang tàng , bướng bỉnh mà được lòng mọi người thế mới ghê chứ.
Được mọi người làm chỗ dựa , Ức Mi sẽ không nhượng bộ anh đâu , nếu anh có câu nào đó hơi sốc một tí.
Hoàn cảnh của Ức Mi nghe mà thương . Nhưng Trung Nam không thể không ngừng chọc phá cô bé . Lúc Ức Mi nóng giận lên , nó có cái gì đó chân thành và ngộ nghĩnh.
Trung Nam còn nhớ , lúc anh phát hiện ra cô bé ngủ bên gốc cây trong vườn . Nhìn nét đẹp thánh thiện ngây thơ của Ức Mi , anh tưởng tượng mình nhưng đang lạc vào cõi thần tiên . Rồi lúc cô bé không hài lòng , nhìn cô bé như một