Polly po-cket
Sương đêm

Sương đêm

Tác giả: Trần Thị Thanh Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323271

Bình chọn: 9.00/10/327 lượt.

bà chủ nói chuyện phím với nhau thôi.

– Vậy à ? Có lẽ tôi giỏi suy nghĩ . – Anh xoa bụng – Chị có gì cho tôi ăn không ? Đói bụng quá.

– Tôi đã chuẩn bị rồi , cậu và bà chủ sang phòng ăn đi.

Trung Nam đứng lên.

– Đi mẹ ! Con không thể chịu nổi nữa rồi . Cái bao tử con “biểu tình” quá trời.

Bà Hân lườm ngang :

– Đúng là xấu hổ.

Trung Nam đi với mẹ vào phòng ăn . Vừa ngồi xuống ghế, anh đã nhỏm lên :

– Thơm quá ! Chị Nhu ! Chị cho tôi ăn gì vậy ?

Bà Hân nạt nhỏ :

– Lớn rồi, ngồi xuống đàng hoàng đi nào . Chị N. cho con ăn gì thì chốc nữa biết.

Trung Nam gãi đầu:

– Sao hôm nay mẹ khó khăn quá vậy ?

– Con biết mà.

– Chẳng lẽ vì… Vừa lúc chị Nhu mang thức ăn ra tới, bà Hân khoát tay :

– Ăn đi.

Trung Nam lấy làm thắc mắc khi hôm nay mẹ anh có vẻ khó khăn . Anh cố ý đùa nhưng bà không đùa lại như thường ngày . Trái lại, bà còn cau mày và khó chịu.

Thường đó là tín hiệu của người bị bệnh . Trung Nam lo lắng ẹ, mà tô hủ tíu Nam vang trở nên vô vị.

Cố gắng ăn thật nhanh, nhưng Trung Nam chưa kịp buông đũa thì đã nghe bà Hân hỏi :

– Con chuẩn bị ra ngoài à ?

– Thưa vâng . Con có hẹn với Thế Khiêm và Chí Tường, nhưng bọn họ chưa tới nên con chưa đi bây giờ . Mẹ có gì muốn nói với con à ?

– Ừ . Cũng không có gì quan trọng lắm nên không nhất thiết phải rườm rà.

Trung Nam khoanh tay lại :

– Con đanh chờ nghe.

– Bà nội con vừa gọi điện vào lúc nãy.

Trung Nam hơi nhỏm dậy :

– Có chuyện gì không mẹ ?

– Thì cũng là những thắc mắc sao con không về Bảo lộc như đã hứa.

Trung Nam hồi hộp :

– Rồi mẹ nói sao ?

– Gặp một vài trục trặc nhỏ.

– Chúa ơi ! Bà nội mà biết con bị tai nạn, bà dám vào thành phố lắm à . Căn bệnh huyết áp của bà làm con rất sợ.

– Nếu con biết sợ thì con đừng nên làm bà nội nổi giận nữa . Xem ra lần này, nội con giận con thật đấy.

– Không về thăm nội được ư ?

Bà Hân lắc nhẹ :

– Đó chỉ là chuyện nhỏ trong sự giận dỗi của nội con.

– Còn chuyện gì ghê gớm hơn nữa sao ?

– Con nghĩ đi.

Trung Nam nhíu mày :

– Con nghĩ con chưa làm gì cho nội phải giận.

– Thật ư ? Nội con đang mong muốn ở con điều gì, con có biết không ? Không phải sự giàu sang của con đâu.

– Vậy… Thôi chết rồi mẹ Ơi ! Lại chuyện nội muốn con sớm tìm cho nội một đứa cháu dâu.

– Thế con đã làm được chưa ?

– Con… tại sao nội và mẹ cứ lấy chuyện ấy làm đề tài giận con vậy ?

Bà Hân nghiêm giọng :

– Trung Nam ! Năm này con cũng đâu còn nhỏ nữa . Công danh và sự thành đạt không thể đánh mất con . Hãy tìm và xây dựng ình một mái ấm gia đình đi chứ . Nội và mẹ đâu còn thời gian để chờ.

– Mẹ Ơi ! Chuyện ấy với con lúc này chưa thích hợp đâu.

– Vậy bao giờ mới thích hợp ? Năm năm , mười năm hay đợi đến lúc bà nội và mẹ không còn nữa.

Trung Nam nhăn mặt :

– Đừng nói vậy mà mẹ . Con nhất định đưa về cho nội và mẹ một nàng dâu ưng ý.

– Đừng nói vậy mà mẹ . Con nhất định đưa về cho nội và mẹ một nàng dâu ưng ý, nhưng không phải là bây giờ . Hãy cho con thời gian đi.

– Cho con thời gian, đó không phải là quyền của mẹ . Nội con đã già rồi, những ngày tháng cuối đời đâu còn bao nhiêu nữa . Con không thể làm cho nội con vui lòng sao ?

– Mẹ Ơi! Chuyện hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời người đó . Hai người cưới nhau phải có tình yêu, bây giờ bảo con cưới vợ thì con cưới ai đây ?

– Bảo Uyên.

– Mẹ đừng có nhầm lẫn . Giữa con và cô ấy đơn thuần chỉ là tình bạn thôi.

– Nhưng mẹ không thấy vậy . Bảo Uyên yêu con.

– Cô ấy yêu con là quyền của cô ấy . Với con, Bảo Uyên mãi mãi là một người bạn.

– Con khẳng định mình không yêu Bảo Uyên thì con phải làm sao chứ ? Đừng để sự nhầm lẫn kéo dài không hay đâu.

– Mẹ bảo con phải làm sao đây ? Chẳng lẽ nói thẳng với cô ấy ? Như thế thì không tế nhị cho lắm.

– Không cần thiết . Trong cách đối xử của con, rồi Bảo Uyên sẽ hiểu.

Trung Nam chép miệng:

– Tìm một nửa của mình không phải là dễ.

– Nếu con tìm không ra thì để bà nội và mẹ tìm cho con.

Trung Nam xua nhanh:

– Không thể như thế được.

– Tại sao ?

– Phải nói như thế nào đây ?

Trung Nam ôm đầu:

– Chúa ơi! Tại sao có những lúc con khó xử như thế này !

– Đừng than vãn nữa . Bà nội và mẹ đang chờ đợi câu trả lời của con. Con không làm được thì mọi người phải giúp con thôi.

Bà Hân liếc con trai xem phản ứng thế nào. Bà thấy Trung Nam nhăn mày có vẻ suy nghĩ, sau đó quyết định nhanh.

– Cho con hai năm nữa đi, con nhất định làm được.

– Là con nói đó nghe.

– Vâng.

Bà Hân mỉm cười hài lòng

– Nếu con chịu hứa như vậy thì bà nội đâu có giận con. Nè, tuần sau mẹ về Bảo Lộc đấy, bà nội muốn mẹ lên trên ấy ở chơi lâu lâu một chút

Trung Nam gật gật

– Hay đấy ! Bà nội sẽ có người bầu bạn. Để con bảo với tài xế đưa mẹ đi. Nếu con sắp xếp được thời gian, con sẽ sớm về thăm nội.

– Công việc làm ăn là lâu dài, con đừng để nội con phải giận nữa.

– Con biết rồi, thưa mẹ.

Trung Nam vừa dứt lời thì chị Như vào tới :

– Cậu chủ, bạn cậu đã đến.

– Chị bảo họ chờ tôi chút nghe.

– Vâng.

Chị Như vừa dợm bước đi thì bà Hân ngăn lại :

– Không cần đâ