
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3215823
Bình chọn: 9.5.00/10/1582 lượt.
đôi mắt van xin và cầu khẩn.
_Anh có thể chấp nhận được yêu cầy này được không ? Em và anh ngày nào cũng gặp mặt và nói chuyện với nhau. Em và anh có sống xa nhau đâu mà anh lo.
Ngả người ra sau ghế, mắt nhìn lên trần nhà, trán hắn nhăn lại, trí óc hắn bắt đầu hoạt động. Mất mấy giây tính toán và suy nghĩ. Ngồi thẳng dậy, hắn tuyên bố.
_Thôi được rồi, anh chấp nhận yêu cầu của em nhưng anh cũng có yêu cầu dành cho em.
Hương chăm chú lắng nghe.
_Anh nói đi.
Hắn bắt đầu.
_Thứ nhất, anh và em sẽ làm lễ đính hôn đơn giản, không cần cầu kì, chúng ta chỉ mời thành viên của hai gia đình. Em đồng ý chứ ?
Hương gật đầu.
_Thứ hai, em phải đến nhà anh sống. Nhà anh rất rộng và nhiều phòng em có thể chọn phòng cho mình. Anh và em học cùng trường, cùng lớp, sống cùng nhau sẽ tiện việc đi lại và tiện giúp nhau học tập hơn. Em thấy thế nào ?
Mặt Hương giống như vừa mới ngồi sưởi trước đống lửa trong đêm đông. Cơ thể Hương như muốn tan ra. Viễn cảnh sống chung với hắn trong một nhà khiến Hương không thở nổi, đầu óc Hương hoàn toàn trống rỗng.
Hương chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ sống cùng với một người con trai, nếu có bố mẹ hắn và Phong sống cùng, Hương còn đỡ ngượng, đằng này chỉ có hắn và Hương sống với nhau.
Hương im lặng không đáp. Hương quá ngượng, quá xấu hổ. Bình thường chỉ có một mình hắn ngồi với Hương, Hương đã ngượng sẵn rồi nay còn có cả bố mẹ hắn đang nhìn Hương như dò hỏi và tò mò, Hương không biết nên dấu khuôn mặt đỏ bừng của mình đi đâu. Hương ước lúc này Hương có thể tan biến và vô hình thì hay biết mấy.
Hắn giục Hương.
_Sao em không nói gì đi ? Em đồng ý hay là không ?
Hương ngồi ngây như một kẻ mất trí, đầu Hương xoay tròn.
_Em…em nghĩ em nên sống với bố mẹ em và thằng em trai thì hơn. Chúng ta vẫn chưa kết hôn nên sống với nhau e rằng không tiện.
Bà Nhung ngồi nghe hắn và Hương nói chuyện với nhau. Bà thấy cả hai rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Bà không nghĩ thằng con bà và Hương yêu nhau và muốn lấy nhau nhất thời vì đam mê mà cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần và ý chí cho mọi chuyện.
Bà Nhung do nghĩ Hương có thai, nên bà đỡ lời.
_Vũ nói đúng đó cháu. Cháu nên về đây sống với Vũ, có chuyện gì nó còn lo cho cháu, để cháu sống với bố mẹ cháu và em trai cũng hay nhưng được chăm sóc bởi người mình yêu vẫn hơn.
Hương lúng túng đáp.
_Cháu…. Cháu không quen sống trong nhà người lạ. Cháu nên ở với bố mẹ cháu.
Bà Nhung mỉm cười.
_Trước lạ sau quen mà cháu. Đầu tiên cháu sẽ thấy căn nhà này rất lạ và nhớ nhà nhưng sau đó cháu sẽ quen dần và chấp nhận nó là căn nhà mà cháu sẽ sống suốt đời. Nghe lời bác chiều nay về nhà dọn hành lý và đến đây sống đi.
Hương nuốt nước bọt.
_Cháu hiểu tấm lòng của bác nhưng còn bố mẹ cháu. Bố mẹ cháu sẽ bị sốc khi biết chuyện này. Cháu không muốn họ buồn lòng cháu.
Ông Cao nở một nụ cười ấm áp và hiền từ.
_Cháu đừng lo lắng. Mọi chuyện cứ để bác lo. Bác sẽ giúp cháu nói chuyện với bố mẹ cháu. Bác tin bố mẹ cháu sẽ hiểu và cho phép cháu được dọn đến đây sống cùng với Vũ.
Hắn nhìn bố mẹ mình bằng ánh mắt biết ơn. Họ đang giúp hắn tiến dần đến hạnh phúc và tình yêu của đời mình.
Bà Nhung mỉm cười bảo Hương.
_Bác đã nấu cháo cho cháu. Cháu đi ăn đi.
Hương bẽn lẽn, thẹn thùng, khuôn mặt Hương ngày càng đỏ. Hương cảm thấy hồi hộp và bồn chồn.
Hương bị ba người trong gia đình hắn nhìn chiêm ngưỡng và quan sát. Mồ hôi trên trán Hương ngày càng rịn ra nhiều hơn. Hương sợ rằng nếu còn tiếp tục ngồi ở đây thế nào trái tim Hương cũng nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hương loạng choạng đứng lên. Cúi đầu chào bố mẹ hắn. Hương lễ phép nói.
_Cháu…cháu cảm ơn bác đã nấu cháo cho cháu ăn nhưng…nhưng lúc sáng cháu đã ăn cơm rồi. Cháu…cháu xin phép được ra về. Bố mẹ cháu đang mong ở nhà.
Bà Nhung nắm lấy tay Hương. Bà nhìn Hương bằng đôi mắt của một người mẹ dành cho con gái.
_Cháu hãy ăn đi rồi chúng ta cùng đến nhà cháu thưa chuyện với bố cháu về tương lai của hai đứa.
Tay Hương run nhẹ, xúc động trào dâng, lệ long lanh trong mắt Hương. Hương chưa bao giờ được mẹ mình đối xử tốt và được nhìn bằng ánh mắt yêu thương như bà Nhung dành cho mình.
Hương muốn ôm lấy bà, muốn hít lấy hơi ấm của một người mẹ lúc nào cũng đầy trong bà. Hương thấy hắn thật may mắn khi có được một người mẹ tuyệt vời như thế này. Hương không hiểu tại sao hắn lại hận bố mẹ hắn trong khi bố mẹ hắn là những người mà Hương hằng ước ao được trở thành một phần của gia đình họ.
Nắm lấy tay Hương, bà Nhung đưa Hương xuống bếp. Múc cháo vào một cái bát, lấy cho Hương một cái thìa. Bà Nhung giục.
_Cháu ăn cháo đi. Xắp nguội hết cả rồi.
Hương nhìn bát cháo bà Nhung đặt trước mặt mình. Lệ trong mắt Hương rớt xuống tay. Từng giọt long lanh như pha lê. Con tim Hương hòa nhịp theo một giai điệu yêu thương và ngọt ngào của tình mẹ. Lòng Hương như muốn tan ra dưới hơi ấm tình người của bà Nhung. Hương thầm cảm ơn bà và thầm cảm ơn ông Trời vì cho Hương gặp được một người mẹ tốt bụng, chân thành và hiền lương như bà.
Nhẹ nhàng và từ tốn, Hương cầm lấy thìa, múc một thìa cháo Hương cho lên miệng.