
điều khiển được Hương. Hương không còn ngổ ngáo và ương bướng được nữa. Bằng nụ cười mê đắm và lời nói đầy mật ngọt rót vào tai Hương, hắn đã biến Hương thành nô lệ tình yêu của hắn. Hắn mỉm cười sung sướng vì hắn đã có được người phụ nữ của đời mình.
Mở cửa phòng, hắn dìu Hương đi theo mình ra phòng khách. Thấy ông bà Cao vẫn ngồi chờ mình ở ngoài phòng khách, hắn kéo Hương ngồi xuống đối diện với bố mẹ hắn.
Hắn quan sát và nhìn bố mẹ hắn. Trong đôi mắt của hắn ánh lên những tia nhìn đầy tò mò, đầy chán ghét, phẫn nộ và đau khổ.
Hắn không hề khinh ghét họ nhiều như hắn tưởng mà thực ra hắn luôn muốn có được một gia đình cho riêng mình.
Việc ông Cao gián tiếp hại chết mẹ hắn, hắn không thể tha thứ cho ông về chuyện đó, cũng không thể tha thứ cho bà Nhung khi bà dám chen ngang và phá nát gia đình hắn nhưng hắn không dám dùng hành động để trả thù hay tìm cách đánh đuổi mẹ con bà Nhung ra khỏi nhà mà ngược lại chính hắn lại chọn cách bỏ đi và rời xa họ.
Hắn đã dễ dàng để cho mẹ con bà Nhung thay thế mẹ hắn làm chủ trong căn nhà lẽ ra thuộc về mẹ con hắn. Cho đến tận bây giờ hắn cũng không làm sao lý giải được lý do hắn lại làm thế. Hắn chỉ biết hắn đang hành động theo lý lẽ của con tim, đang làm theo những ý nghĩ đang sục sôi trong đầu mình.
Rót cho Hương và mình mỗi người một ly nước. Hắn đưa ly nước cho Hương.
_Em uống đi.
Hương run rẩy cầm lấy. Mặt Hương vẫn còn nóng bừng, rèm mi vẫn còn ướt, đôi môi xưng mọng và đỏ hồng vì hôn. Không cần phải phán đoán hay nghĩ nhiều, ông bà Cao cũng đoán được nguyên nhân vì sao.
Cả hai ông bà trao nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa và ẩn ý. Họ gắng gượng không bật ra tiếng cười vui mừng. Họ luôn mong ước con trai họ tìm được tình yêu và hạnh phúc của đời mình, nay ước mơ của họ đã thành hiện thực, họ không còn mong gì nữa.
Bà Nhung ngắm nhìn và chiêm ngưỡng Hương. Tuy Hương không thật sự xinh đẹp nhưng ở Hương có nhiều tính cách mà bà Nhung thích. Bà nhận thấy Hương là một cô gái trẻ con, tinh nghịch, luôn làm những chuyện mà người khác không đoán trước và không lường trước được nhưng cũng có những lúc lại thẹn thùng, e thẹn và nữ tính như một cô gái hay cả thẹn.
Bà Nhung thích thú nhìn Hương không rời, bà nghĩ chắc vì những tính cách này của Hương nên Vũ mới yêu và dễ dàng trao trái tim mình cho Hương.
Việc Hương xuất hiện trong nhà Vũ và khiến thằng con trai lạnh lùng và cô độc của họ chấp nhận Hương là một điều họ không bao giờ họ dám mơ và nghĩ tới. Nhưng nay họ không còn phải mơ và ước nữa, họ đã thấy thằng con trai họ yêu và đang muốn tiến tới hôn nhân.
Vũ không muốn nhận ông bà Cao làm bố mẹ mình nhưng nếu muốn lấy được Hương, Vũ cần có người lớn đến thưa chuyện với bố mẹ Hương mà muốn làm được điều đó, Vũ phải nhờ bố mẹ mình.
Đặt ly nước xuống bàn, vuốt tóc, hắn thở dài. Hắn biết những lời mà hắn sắp nói sau đây sẽ đưa hắn vào rắc rối và phiền hà nhưng hắn phải nói vì Hương. Hắn không muốn Hương chịu thiệt thòi, không muốn Hương lấy hắn mà không được bố mẹ hắn và bố mẹ Hương chúc phúc. Hắn không muốn Hương khóc vì tủi phận, khóc vì tính cách cố chấp và lạnh lùng của hắn.
Ông bà Cao nín thở chờ nghe hắn nói. Nắm chặt tay Hương như muốn Hương truyền thêm dũng khí, niềm tin và hơi ấm cho mình, hắn cũng muốn nhắc nhở bản thân vì điều gì, hắn mới phải xuống nước cầu xin và nói chuyện với bố mẹ hắn. Hắn khó nhọc mở lời.
_Tôi muốn kết hôn với Hương. Ông bà có thể giúp tôi đến nói chuyện với bố mẹ Hương được không ?
Hắn cúi gầm mặt, hắn không dám nhìn thẳng vào mặt bố mẹ hắn. Việc phải xuống nước cầu xin bố mẹ hắn vượt quá sức chịu đựng và lòng tự tôn của hắn. Hắn không muốn nhận hắn đã thua và không muốn nghĩ hắn đang dần chấp nhận họ là gia đình của hắn.
Bà Nhung rơi lệ, ông Cao ngồi lặng người trên ghế. Lòng họ reo vui, con tim họ tan ra thành muôn ngàn con sóng. Tình yêu và tình thương mà họ dành cho hắn mênh mông, rộng lớn và vô bờ bến giống như nước biển.
Hắn không biết được rằng hắn là một người con hạnh phúc và may mắn vì người mẹ mà hắn khinh ghét và căm hận hơn mười năm nay là một người mẹ tuyệt vời và cao cả, bà đã hy sinh hạnh phúc và tình yêu của mình vì hắn.
Bà đã phải chịu quá nhiều đắng cay, tủi hận và đau khổ vì bố con hắn, chính vì ông Cao nên một người phụ nữ hay mơ mộng, yếu đuối và mong manh như bà mới phải khóc, phải đau, và phải sống trong buồn khổ hơn hai mươi năm.
Bà đã yêu ông Cao, đã trao hết mọi thứ mà bà có và sở hữu cho ông Cao. Bà chưa từng hối hận vì đã quen biết và dâng hiến hết cho ông Cao, cũng không hề hối hận vì đã sinh ra hắn khi không được bố mẹ ông Cao chấp nhận và khi ông đã có vợ chưa cưới.
Điều khiến bà đau đớn và đau khổ tới tận tâm gan là bà đã phải giao hắn cho bà Lam và gia đình ông Cao nuôi hắn khi hắn mới sinh ra được ba tháng. Hắn đã rời khỏi vòng tay bà quá sớm, hắn còn quá nhỏ, quá ngây thơ và quá khờ dại nên hắn không biết người mẹ thực sự của hắn là bà Nhung. Hắn vẫn luôn cho rằng bà Lam mới thật sự là mẹ hắn.
Mặc dù bà Lam luôn đối xử vô tình và lạnh nhạt với hắn, đôi khi bà còn chửu mắng và đá