Polaroid
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215832

Bình chọn: 8.5.00/10/1583 lượt.

hắn và không có tình cảm với hắn.

Tay hắn như một gọng kìm, bàn tay nhỏ bé và mỏng manh của Hương đang bị siết mạnh, Hương cảm tưởng bàn tay, da thịt và xương khớp của mình cũng sắp bị bót náp dưới sức mạnh của hắn.

Hương nhăn mặt, răng nghiến chặt, da trên trán nhăn lại. Hương đang đau đớn. Hắn đang hiểu lầm Hương, đang tức giận và mất kiểm soát.

Hắn quay lại nhìn Hương, khuôn mặt hắn lạnh tanh, hắn nhìn thẳng vào mắt Hương, môi hắn mím lại, mắt hắn nhìn Hương như muốn lột trần hết những suy nghĩ và tính toán của Hương ở trong đầu. Hắn muốn biết Hương đang nghĩ gì và đang có dự định gì mà nói ra những lời như thế.

Không chỉ có mình hắn mới kinh ngạc và không thể chấp nhận được lời từ chối không kết hôn của Hương mà ngay cả bố mẹ hắn cũng ngạc nhiên không kém. Họ tưởng Hương đang mang thai đứa cháu của họ. Nếu Hương không lấy hắn thì cái thai sẽ giải quyết như thế nào ? Họ giật mình nghĩ không lẽ Hương đang có ý định phá bỏ ?

Nếu Hương có ý định này, họ sẽ phản đối đến cùng, họ không muốn mất đi đứa cháu ruột thịt và máu mủ của họ. Họ sẽ lựa lời khuyên bảo Hương nghĩ lại và thay đổi quyết định của mình.

Cả ba người đều nhìn Hương và chờ đợi Hương nói tiếp. Đặt ly nước xuống bàn, Hương thẹn thùng giải thích.

_Cháu và anh Vũ quen nhau chưa lâu nên chưa hiểu rõ về nhau, cháu sợ nếu kết hôn bây giờ, cháu và anh ấy sẽ gặp phải nhiều vấn đề không đáng có. Cháu muốn anh ấy và cháu có thời gian tìm hiểu và làm quen dần với nhau.

Ngồi nghe Hương nói bà Nhung và ông Cao hiểu những lo lắng của Hương. Họ hoàn toàn thông cảm và thấu hiểu cho Hương. Họ cũng có cùng suy nghĩ với Hương, họ sợ hắn và Hương nhất thời bồng bột quyết định lấy nhau trong khi vẫn chưa suy nghĩ chín chắn sẽ dẫn đến nhiều hiểu lầm, bi kịch và nỗi đau về sau.

Hôn nhân không phải là trò đùa, cũng không phải là một trò chơi. Làm người tình rất dễ, còn làm người vợ hay người chồng trong gia đình không phải là chuyện đơn giản.

Khi còn là người yêu, cả hai đang bị đam mê và mật ngọt khống chế nên không nhận ra được những khuyết điểm của đối phương. Đến khi sống với nhau rồi, bao nhiêu thói hư, tật xấu mới bộc lộ hết cả ra. Lúc đó cả hai sẽ hụt hẫng, sẽ đau khổ và tự dằn vặt lẫn nhau.

Họ còn quá trẻ nên không thể chịu đựng được quá nhiều đả kích. Cái tôi của họ quá lớn nên chuyện họ nổ ra tranh cãi và không nhường nhịn nhau sẽ cao hơn rất nhiều so với những cặp vợ chồng sống với nhau lâu và thấu hiểu nhau.

Hắn im lặng không nói gì, hắn đang ngẫm nghĩ lại những lời mà Hương nói, tuy hắn biết Hương nói không hề sai nhưng hắn không muốn dừng lại ở đây. Hắn không thích cảnh phải đến nhà Hương để đưa đón Hương đi học mỗi ngày, không muốn đưa Hương đi đâu cũng phải xin phép bố mẹ Hương.

Hắn chán ghét tất cả những việc đó. Hắn muốn lấy Hương, muốn Hương là của hắn và hắn có thể nhìn thấy Hương mỗi ngày.

Đã hiểu vì sao Hương từ chối không muốn lấy mình. Hắn lựa lời bảo Hương.

_Em không nên từ chối không lấy anh. Anh hiểu nhưng lo lắng của em, ngay cả đối với anh, anh cũng lo sợ và hoang mang nhưng nếu không có mở đầu, sẽ không có kết thúc. Anh thích em, em thích anh, hai nữa chẳng phải em đã thuộc về anh rồi còn gì, không hiểu em còn e ngại điều gì nữa ?

Mặt Hương đỏ như gấc chín. Hương quá xấu hổ. Hương không thể ngờ được rằng, hắn có thể vô tư nói chuyện đó ra trước mặt bố mẹ hắn như không có gì.

Hai má Hương nóng ran. Hương ghét hắn, ghét cái cách hắn có thể vô hiệu hóa mọi chuyện một cách dễ dàng, ghét cái cách hắn điểu khiển cảm xúc và tình cảm của Hương chỉ bằng giọng nói và ánh mắt của hắn.

Cầm lấy tay Hương, hắn trân trọng và dịu dàng đặt trong hai lòng bàn tay hắn. Nhìn Hương bằng ánh mắt nồng nàn và đắm say. Hắn mỉm cười thật ngọt ngào.

_Em lấy anh nhé ! Anh không muốn chuyện này kéo dài.

Hương, ông Cao và bà Nhung chăm chú nhìn hắn, họ không làm sao dứt được ánh mắt của họ dành cho hắn. Họ nhìn hắn không rời. Nụ cười của hắn quá tươi tắn, quá hạnh phúc và quá quyến rũ.

Hương là người đang yêu hắn nên nụ cười của hắn khiến Hương đỏ mặt, khiến con tim Hương chao đảo và ngất ngây. Còn bố mẹ hắn vui mừng vì hắn đã cười, hắn không còn lạnh lùng và băng giá nữa. Họ thầm biết ơn Hương và cảm kích Hương đã mang lại hạnh phúc và niềm vui cho con trai họ.

Ngay từ đầu họ không có ý định phản đối cuộc hôn nhân giữa Hương và hắn, nay thấy hắn đã chịu cười và chịu cầu xin vì Hương, họ càng muốn Hương trở thành con dâu của họ hơn.

Hương cúi đầu đáp nhỏ.

_Em..em nghĩ là chúng ta…chúng ta… !

Hắn kiên nhẫn hỏi.

_Em muốn thế nào ?

_Chúng ta có thể đính hôn trước rồi cưới sau được không anh ? Em cần thời gian để suy nghĩ thêm, em không muốn chúng ta kết hôn vội vàng quá trong khi chúng ta vẫn còn là sinh viên, và vẫn còn cả một tương lai đang chờ ở phía trước, em muốn làm được một việc gì đó trước khi thực sự bước vào hôn nhân.

_Em không tin anh ?

Hương lắc đầu.

_Không phải là em không tin. Chính vì em tin nên em mới cần thời gian.

Hắn cau có.

_Em nói gì mà ngược đời thế ? Em tin anh mà em bắt anh phải chờ em là sao ?

Hương nhìn hắn bằng