
nh hắn nhưng hắn vẫn luôn yêu và kính trọng bà. Cái chết của bà Lam đã khiến hắn bị tổn thương và oán hận, hắn căm ghét bố mẹ ruột của mình mà không hiểu rằng tất cả mọi bi kịch đều do lòng tham, đố kị, thủ đoạn và căn bệnh của bà Lam gây ra.
Nếu bà Lam biết rút lui và dừng đúng lúc khi biết ông Cao không yêu mình thì bi kịch đã không xảy ra. Bà đã không phải chết và không hủy hoại cuộc đời Vũ.
Bây giờ có nói gì hay có nuối tiếc, mọi chuyện cũng đã xảy ra. Bà Lam đã chết, oán hận vẫn còn nhưng nếu những người đang sống, đang hít thở không khí trong lành, đang nhìn thấy nhau và đang quan tâm đến nhau nếu biết dùng con tim của mình để cảm nhận và làm theo lẽ phải, họ sẽ sớm tìm được đường đi về nhà và sớm hàn gắn lại được những vết thương mà họ đã gây ra cho nhau.
Ông Cao hắng giọng.
_Con muốn bố mẹ đến nhà Hương để nói chuyện về tương lai của hai đứa ?
Bình thường nếu nghe ông Cao hỏi hắn dài dòng thế nào hắn cũng quát và hét lên nhưng hôm nay hắn ngoan ngoãn ngồi im và gật đầu như một cái máy.
_Đúng.
Ông Cao che dấu nụ cười chiến thắng của mình bằng cách vo bàn tay thành nắm đấm rồi đưa lên miệng và ho nhẹ.
Hắn không bỏ qua một hành động nào của ông Cao dù là nhỏ nhất. Hắn thấy đuôi mắt ông xuất hiện mấy nếp nhăn, hai má ông nhếch lên, còn miệng ông giãn ra. Hắn biết ông Cao đang cố kìm nén tiếng cười trong cổ họng.
Hắn ngây người nhìn bố hắn. Mái tóc của ông đã lấm tấm bạc, đôi mắt mờ đục, khuôn mặt lúc nào cũng phảng phất buồn phiền và âu lo. Hình như bố hắn càng ngày càng già đi.
Hắn giật mình, đã lâu rồi hắn không còn quan tâm đến bố hắn và hỏi xem ông sống như thế nào ? Ông có thường xuyên đau ốm hay vẫn mạnh mẽ và cường tráng như xưa ?
Tình yêu dành cho Hương khiến lòng hắn tan chảy, khiến trái tim ấm nóng, hắn bắt đầu nhìn mọi thứ xung quanh bằng con mắt khác hơn. Bình minh và hơi nóng của mặt Trời đang thiêu đốt trái tim băng giá của hắn.
Hắn quay sang nhìn mẹ hắn. Nhìn vào đôi mắt đầy lệ, nhìn khuôn mặt trắng nhợt và xanh xao của bà. Lòng hắn xót xa, và thương hại.
Hắn bất nhẫn và không chịu được những giọt nước mắt đau khổ của bà Nhung. Hắn muốn an ủi bà, muốn ôm lấy bà và nói hắn xin lỗi, hắn sẽ tha thứ cho bà và chấp nhận bà làm mẹ của hắn.
Từ lâu rồi hắn luôn nhìn bà Nhung bằng ánh mắt của một thằng con trai dành cho một người mẹ, nhìn thằng em trai được bà Nhung chăm sóc và thương yêu, nhìn Phong được sống một cuộc sống đầy niềm vui, không phải lo âu và buồn phiền gì. Hắn thấy ghen tị và ước ao được thay thế vào vị trí của Phong.
Ông Cao mặc dù luôn mong hắn thành lập gia thất và đồng ý quay về nhà nhưng ông là cha, ông phải có trách nhiệm khuyên bảo hắn, và hướng dẫn hắn làm theo những điều đúng đắn. Ông không muốn hắn bồng bột muốn kết hôn nhất thời vì đam mê và cuồng nhiệt để rồi mai sau lại phải hối hận vì những quyết định của ngày hôm nay.
Nhấp một ngụm cà phê. Bằng một giọng hết sức trầm ấm, thương yêu và hiền từ của một người cha dành cho con trai. Ông bảo hắn.
_Con đã suy nghĩ kĩ chưa ? Có thật là con muốn kết hôn với Hương vì tình yêu và vì thực lòng con muốn thế ?
Hắn quay sang nhìn Hương. Nhìn thật sâu vào khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn và ngượng ngùng của Hương. Hắn đáp.
_Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi muốn kết hôn với cô ấy.
Ông Cao hỏi Hương.
_Thế còn cháu. Cháu muốn kết hôn với thằng con trai của bác chứ ?
Ông Cao, bà Nhung và hắn hồi hộp và căng thẳng chờ nghe câu trả lời của Hương. Đối với họ, lời nói của Hương rất quan trọng.
Bố mẹ hắn luôn mong hắn được hạnh phúc, họ hy vọng Hương yêu và muốn lấy con trai hắn là thật, mong Hương đến với Vũ bằng trái tim và tình yêu chân thành.
Còn hắn, hắn muốn Hương chấp nhận làm vợ và ở bên cạnh mình. Hắn cần Hương sửa ấm căn nhà lạnh giá, sưởi ấm trái tim cô đơn và lạc loài của mình.
Hương siết nhẹ chiếc ly đang cầm trên tay. Lòng bàn tay Hương ẩm ướt mồ hôi. Trán Hương đang được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng. Mắt Hương mơ màng như người chưa tỉnh cơn mê, trái tim Hương hoàn toàn lạc lối và tan biến.
Bên tai Hương chỉ vang vọng nhưng ca khúc thần tiên. Hương tưởng mình đang được cùng thưởng nguyệt, ngắm hoa và uống rượu với Vũ trên cung trăng. Hương đang chìm sâu vào trong giấc mộng. Hương ngồi ngây dại và ngơ ngẩn như một người mất trí.
Tay hắn siết chặt vào tay Hương, mồ hôi trên trán hắn bắt đầu rịn ra, trống ngực đập lung tung, hắn đang lo lắng không yên. Hắn sợ Hương từ chối không lấy hắn, sợ rằng cuộc tình duyên lần này của hắn sẽ không đi đến đâu.
Hương nuốt nước bọt, cổ họng Hương khô khốc, mặc dù đã uống nước nhưng Hương vẫn cần phải uống thêm. Đưa ly nước lên môi, nhấp một ngụm nhỏ. Hương gắng gượng ngước mắt nhìn hắn, nhìn bố mẹ hắn. Hương mở lời.
_Cháu…cháu nghĩ là cháu và anh Vũ còn quá trẻ, chúng cháu không nên kết hôn bây giờ.
Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng Hương, mặt hắn bắt đầu chuyển màu. Lòng nghi ngờ và ghen tuông của hắn trỗi dậy.
Hắn nghi ngờ Hương tiếp cận hắn, tìm cách quyến rũ và giăng lưới khiến hắn xa bẫy rồi bỏ mặc hắn.
Hắn ghen tuông vì hắn cho rằng Hương đang thích thằng em trai của