
găn được trái tim thôi đập nhanh và thôi mơ tưởng về hắn.
Càng cố ngăn cảm bản thân, Hương càng bị hắn cuốn hút nhiều hơn để rồi yêu hắn ngày càng đậm sâu, cũng là lúc Hương nhận ra tình cảm mà mình trao cho hắn quá lớn, suốt cuộc đời này Hương không thể yêu được một ai khác.
Lệ trên má Hương rơi đầy. Hương chạy thật nhanh ra sau khu vườn trường đại học. Hương muốn trút hết bỏ những vẩn đục trong cơ thể ra ngoài.
Hương ngồi gục khóc trên đất lạnh, quần áo dính đầy cỏ dại.
Hương không quan tâm đến hình dáng nhếch nhác và luộn thuộm của mình. Lòng đang buồn, Hương không còn hơi sức đâu để quan tâm đến chuyện khác.
Hương sợ rằng ngay cả bị người ta cầm kiếm kè vào cổ, Hương cũng không rên lên lấy một tiếng, mặt cũng không biến sắc mà còn mong người ta nhanh chóng kết liễu mạng sống nhỏ bé của mình.
Hương khóc nhiều quá nên đâu hay có một người đang đứng trước mắt. Ánh mắt nhìn Hương tràn đầy tình cảm, lo lắng và quan tâm.
_Cậu lau nước mắt đi !
Phong đưa một chiếc khăn màu trắng trước Hương. Giọng nồng ấm.
Hương giật mình ngước mắt nhìn lên. Khi biết người con trai đang đứng trước mắt mình là ai. Hương nở một nụ cười héo rũ như một bông hoa mới bị hơ phải lửa.
_Chào cậu.
_Cậu không sao chứ ? Có phải anh ấy lại bắt nạt cậu đúng không ?
Phong lộ rõ vẻ bất bình và tức giận.
_Không…không phải !
Hương vội phủ nhận.
Lần này Hương khóc không phải là do hắn bắt nạt mà là do Hương tủi thân và ghen với cô gái xinh đẹp như tiên nữ kia.
_Đừng nói dối. Nếu anh ấy không bắt nạt cậu, tại sao cậu lại khóc ?
Phong không làm sao mà tin được. Với tính cách hay nổi nóng và ngang tàng như Vũ sẽ không bao giờ để cho một cô gái nhút nhát và nhu mì như Hương được yên.
_Cậu phải tin tôi. Tôi khóc không phải là do Vũ quát mắng hay doa nạt mà là tôi khóc vì một nguyên nhân khác.
_Cậu khóc vì nguyên nhân gì ?
Phong ngồi xuống bên cạnh Hương, mắt nhìn Hương không rời.
Thấy Hương khóc lóc, buồn phiền. Phong chỉ muốn ôm lấy Hương, vỗ về và an ủi Hương. Phong muốn làm một chỗ dựa tinh thần cho Hương.
Nhưng Phong không dám làm gì cả. Hôm qua Phong đã nhận ra tình cảm của Hương dành cho Vũ không phải là tình cảm nam nữ bình thường mà cả hai đang trong giai đoạn mật ngọt của tình yêu.
Mặc dù đã quyết tâm sẽ không đến trường đại học tìm Hương nhưng lại dằn lòng không được, cuối cùng Phong lại lái xe đến.
Nằm trong phòng y tế một lúc. Phong có ý định đi về. Chợt thấy bóng dáng Hương vừa chạy vừa khóc, Phong vội vã đi theo sau, cuối cùng theo Hương đến khu vườn này.
Xem ra hai người rất có duyên lúc nào họ cũng gặp nhau và nói chuyện vui vẻ ở đây.
_Lau nước mắt đi. Cậu khóc trông xấu quá !
Hương ngượng ngùng cầm lấy khăn tay của Phong rồi lau hai dòng lệ đang lăn dài trên má.
Chiếc khăn tay của Phong mang lại cảm giác ấm áp và bình yên cho Hương.
Dù còn nhiều đau khổ và uất ức nhưng Hương đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
_Cảm ơn cậu.
Hương đưa trả lại khăn tay cho Phong.
Phong run run đút khăn tay vào túi quần. Cảm giác cho cô gái mình thích dùng khăn tay của mình thật lạ.
Có một chút gì đó rung động đang xen nhẹ vào lòng. Nếu ví Phong là một cái hồ chứa nước, mặt nước đang lăn tăn gợn sóng. Hương là một chiếc lá đang chao nghiêng trên mặt, rồi là là bay thấp xuống.
Phong đang rung động, đang bị khuấy động tâm trí !
Tiếng chim hót trong vườn, ánh nắng lung linh chiếu qua kẽ lá khiến Hương liên tưởng mình đang lạc vào một khu rừng trong giấc mơ.
Hương mong có thể gặp được một chàng hoàng tử xuất hiện trong giấc mơ của mình. Mong rằng người đó cả đời chỉ yêu và để ý đến một mình mình thôi.
Xem ra Hương lại đang mộng tưởng !
Tuy rằng Phong là một chàng hoàng tử mang trên vai một đôi cánh màu trắng, nụ cười của Phong có thể làm tan chảy bao nhiêu con tim, ánh mắt có thể khiến những trái tim băng giá nhất cũng phải rung động nhưng trái tim Hương đã lỡ trao cho một người khác mất rồi.
_Cậu đã thấy khá hơn chưa ?
Phong đột ngột lên tiếng hỏi.
_Khá…khá hơn rồi !
Hương giật mình tỉnh khỏi giấc mơ.
_Nào bây giờ cậu nói đi ! Tại sao cậu lại khóc ?
_Cậu có biết không hôm nay là lần đầu tiên tôi được một điểm cao, cũng là lần đầu tiên tôi được thấy giáo khen trước mặt các bạn trong lớp. Tôi thấy hãnh diện với bản thân mình. Qua chuyện này tôi hiểu ra rằng, thứ mà mình có được nếu là của mình thì mãi mãi vẫn thế, nhưng nếu không phải thì không bao giờ có được. Những thứ giả tạo, dù có tốt đẹp và đắm say cuối cùng cũng tan biến và phai nhạt đi. Tôi không muốn là người sống trong cõi mộng nữa.
Hương nói những điều này chỉ cốt nói cho mình nghe và mình hiểu. Hương đang cố dăn dạy bản thân là không nên mộng tưởng vào tình cảm của Vũ nữa. Vì Hương thấy mình mãi mãi vẫn không thể nào xứng với Vũ.
Phong ngồi im nghe Hương nói. Mặc dù không thể thấu hiểu hết những lời mà Hương muốn nói nhưng Phong cũng nắm được phần nào.
Ngay sau khi thấy cô gái người yêu trước của Vũ xuất hiện ở trên sân trường, Phong đã cảm nhận được hoàn cảnh của Hương.
Bằng lòng cảm thông và trân thành, Phong an ủi Hương.
_Cậu đừng buồn và cũng đừng tự