XtGem Forum catalog
Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Tác giả: cocnon92

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323982

Bình chọn: 8.00/10/398 lượt.

ỗng thay đổi thành dáng vẻ nhu mỳ và hiền dịu.Nở nụ ười quyến rũ, cô lắc hông uyển chuyển đi về phía người đàn ông, cố phô bày hết nhan sắc và tư thái mị hoặc của mình.Không khí riêng tư đang vui vẻ và thoải mái bỗng bị phá vỡ, Minh Vương buồn bực nhíu chặt mày, chán ghét nhìn ánh mắt say đắm và bộ dạng gợi tình của người mới đến, hoàn toàn không biết mình có quen một kẻ ghê tởm như vậy?Ngồi cạnh anh, cũng nhìn rõ hình dạng người đó, Như Tuyết chỉ lạnh nhạt như không có chuyện gì. Thực ra trong lòng cô đang nghĩ cô gái này có bị mắc bệnh loãng xương của hội cao tuổi không?Bước đến trước mặt anh, cô gái chống hai tay lên bàn, rướn người về phía trước, mê muội nhìn khuôn mặt điển trai của Minh Vương, đồng thời khoe rõ bộ ngực đồ sộ của mình, giọng nói lả lơi nũng nịu:– Anh này đáng ghét thật…. thấy người ta đến còn không còn nói gì, cứ như không quen biết vậy.Thì đúng vậy mà, Minh Vương âm thầm trả lời, đồng thời nhìn cô ta thắc mắc: không quen biết nói gì đây?Thấy anh ngờ nghệch nhìn mình, cô gái lại tưởng anh đóng kịch, xị mặt tiếp tục trách:– Anh xấu quá…. Lại còn giả vờ như thật.Quan sát vẻ mặt tưởng bở của cô ta, Minh Vương tự hỏi liệu đôi mắt đen xì vì mascara kia có bị lộn tròng hay mù màu không mà nhìn ra anh đang giả vờ giả vịt?Riêng Như Tuyết đã rùng mình lần thứ N vì dị ứng âm thanh điệu chảy nước của cô ta, chỉ lo thần kinh không chịu nổi cường độ mạnh này.– Anh thật vô tâm…. Bị thương mà chẳng bảo gì người ta? Đã hai năm cũng không thèm liên lạc với người ta lần nào? Nếu lần này anh Tiệp không bảo, chắc người ta cũng chẳng có cơ hội tìm anh trước.Cô gái tiếp tục giọng điệu nũng nịu trách móc của người yêu bé nhỏ. Hai mắt đo đỏ, khoa trương thút thít.Lúc này Minh Vương đã nghe ra điểm mấu chốt: Cô ta biết Tiệp? Vậy chắc cũng biết mình thật rồi…. Nhưng tại sao anh không có chút ấn tượng nào nhỉ? Mặc kệ, chỉ cần rõ một điều là cậu ta bảo cô ta đến đây…. Chẳng lẽ là….Mắt anh lóe lên, liếc nhanh người im lặng ngồi bên cạnh….. Có vẻ hiểu được ý ngầm của cậu bạn, Minh Vương mới kiên nhẫn chịu đựng cô gái kinh khủng này.Tiếp tục bày ra điệu bộ mê hoặc, cô gái ra vẻ ngại ngùng, e thẹn nhìn Như Tuyết rồi mập mờ nói với anh:– Chúng ta nói chuyện riêng nhé, để em kiểm tra xem vết thương của anh thế nào? Sau đó…. Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện dang dở….lần trước? – Cô ta nháy mắt ra hiệu cho Minh Vương.Rùng mình lần thứ N + 2, Như Tuyết lạnh lùng đứng dậy. Cô không muốn nhìn thấy cô gái này thêm một giây nào nữa vì cô không chắc mình có nổi điên mà bẻ gãy dáng vẻ õng ẹo của cô ta không.– Em ra ngoài một lát. – Cúi người xuống gần mặt Minh Vương, cô nhìn anh đầy ẩn ý, sau đó gằn từng tiếng rõ ràng – Anh -tự. mình. giải. quyết. dứt. điểm. đi.Nói xong, Như Tuyết đang định đứng thẳng dậy, nào ngờ đã có người nhanh hơn.Cô gái bên cạnh trước đó còn như cây tầm gửi ẻo lả, đứng không nổi vậy mà đùng một phát hóa thành mụ đàn bà chanh chua, đanh đá, ru mạnh Như Tuyết ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt cô quát:– Con đàn bà vô liêm sỉ này…. Thì ra mày ở đây câu dẫn người ta. Không tự soi gương xem, nhan sắc không có lại thấp hèn như vậy còn đòi mê hoặc, dựa dẫm đàn ông để leo cao? Đúng là mặt dày táo tợn.– Không phải việc của chị….tốt nhất đừng lắm điều….. Chị cũng không có quyền nhục mạ người khác.Sau mấy lần hít thở khó khăn, Như Tuyết mới kìm lòng được, hai tay nắm chặt lại, cắn răng thốt ra những lời vô hại nhất có thể.Chưa từng bị ai nói nặng lời trước mặt mình, vậy mà hôm nay bị một nhân viên bé xíu trắng trợn cãi lại, cô gái trợn trừng mắt vì nỗi tức giận bất ngờ xông thẳng lên ót.Bước đến, cô ta xấn sổ đẩy vai Như Tuyết, miệng không ngừng lăng mạ:– Con ả chết giẫm, ******** trơ trẽn! Mày nghĩ mày là ai mà dám cãi lời bà? Hôm nay bà nhất định phải cho mày một bài học, cho mày chừa cái thói mơ tưởng cấp trên đi.Vừa nói cô ta vừa giơ tay lên định tát vào mặt Như Tuyết. Nhưng cô đâu phải cục đất hay đứa ngốc không biết phản kháng?Dễ dàng túm lấy bàn tay gầy yếu có phần mềm nhũn với những móng tay dài sơn nhũ trắng xóa của cô ta, Như Tuyết nhanh nhẹn tát vào khuôn mặt đáng ghét mà trong đầu vẫn hình dung điều này từ vừa nãy.Tiếng “chát” thanh thúy vang lên , không gian bỗng tĩnh lặng như tờ.Cô gái vẻ mặt hùng hổ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Như Tuyết không tin được.Vị đau rát, nóng bỏng ở mặt khiến cô ta dần nhận thức lại, vội la lên oai oái như con khùng, chỉ vào mặt Như Tuyết, gào lên:– Mày dám đánh tao? Mày thực sự dám đánh tao à?Vừa hét cô ta vừa vội vàng chạy đến túm lấy cánh tay Minh Vương lắc mạnh, ủy khuất chỉ vào người cô lên án:– Anh xem, nó dám đánh em kìa… Anh nhất định phải giết chết nó… À không, anh phải cho người hành hạ nó sống dở chết dở, phải bắt cả nhà nó chịu tội em mới hả dạ……Cô gái ra sức lắc tay anh, miệng không ngừng nói những lời tàn độc nhất. Không còn một chút dáng vẻ thùy mị và yếu đuối nào.Con gái là vậy, thay đổi còn nhanh hơn gió độc, nhất là những loại kém cỏi, ngu dốt và điêu ngoa như này.Kinh tởm và chán ghét hất mạnh cánh tay bám trên người ra, Minh Vương lạnh lùng thốt lên đúng một chữ:– CÚT.– Anh