
hết giận, mẹ sẽ không cấm con nữa, có được không? – Bà cười dịu dàng, vuốt vuốt mái tóc như nhung của cháu, sau đó đề nghị – Hôm nay con ngủ với bà nhé!Quay ra nhìn cánh cửa đóng chặt kia một lúc, Ánh Dương mới quay lại gật đầu đồng ý.Khuôn mặt đáng yêu buồn bã và ỉu xìu. Bé cúi gằm đầu, chậm chạp lê từng bước về phòng bà. Vậy là hôm nay không được mẹ ôm ngủ rồi. Bé rất buồn đồng thời cũng tức giận. Mẹ chưa bao giờ la mắng bé như vậy.Mọi người cũng không dám tin những gì vừa xảy ra là thật.Xưa nay Như Tuyết chưa bao giờ nặng lời với con chứ đừng nói đến sự cấm đoán bá đạo. Vậy mà chỉ trong chưa đầy nửa phút cô đã để cho cả hai điều đó xảy ra cùng một lúc.Trong nhà vì chuyện này mà thấp thỏm và trao đảo mạnh.Cái nóng lại được đà tiến tới.****Một người đàn ông tóc tai bù xù, quần áo sộc sệch, bên trán phải có tấm vải trắng che gần kín mắt, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt. Anh ta đang ngồi dưới đất, tay trái gác lên đầu gối trái, ngước ánh mắt thờ ơ nhìn ra ngoài trời.Những tia nắng như thiêu như đốt chói lọi khắp nơi. Mọi người trên đường tranh nhau tránh nắng và hạn chế đi lại.Lạ thay người đàn ông hoàn toàn không cảm nhận được sự nóng bỏng và ấm áp của nó.Đột nhiên anh đứng dậy mở tung cửa sổ cho phân tử “nhiệt” bay vào xua đi cái lạnh trong phòng…hay trong chính trái tim mình?Nở nụ cười đáng để nhiều chuyên gia phân tích như monalisa, anh ta giơ bình rượu trong tay tu một hơi.Giờ mới chú ý, dưới chân anh, trên sàn nhà la liệt vỏ rượu bia.Trông căn phòng lúc này chẳng khác gì bãi rác, còn anh ta chính là người chuyên đi bới rác.Bất chợt có tiếng chuông điện thoại kêu, người đàn ông hờ hững nhìn màn hình sáng lấp lánh bên cạnh chân mình đang dịch chuyển theo quỹ đạo tròn do chế độ rung, tiếp tục uống rượu cho đến khi nó ngừng động.Không gian trở về yên bình như trước. Người đàn ông tiếp tục ôm những bình rượu vào lòng như tri kỉ.Nào ngờ điện thoại lại reo tiếp. Lần này cường độ mạnh hơn, gan lì như thách đấu cùng chủ nhân.Chán nản nhặt điện thoại lên, anh ta ấn nút nghe, uể oải đáp:– Chuyện gì?– ….– Không.– ……– Tôi nói là không. – Giọng điệu bắt đầu mất kiên nhẫn.– ……. – Bên kia vọng lại tiếng nói gấp gáp và bất bình.– Tôi – vẫn – bình – thường.Người đàn ông gằn từng tiếng qua kẽ răng rồi ngắt máy luôn.Cuộc nói chuyện ngắn ngủi không đến ba mươi giây.Sau đó anh ta lạnh lùng ấn nút tắt – Em ghét nó sao còn lấy?– Ai bảo em ghét? – Ánh Dương bĩu môi cãi lại.– Vậy em đang làm gì? – Hoàng liếc mắt coi thường, tay vẫn không ngừng thao tác đều đặn.Nghe vậy, cô bé bí từ, lườm anh tức giận không nói nữa.Hai đứa bé tiếp tục quay về với trò chơi của riêng mình.Được một lúc, Ánh Dương lại bắt đầu mất kiên nhẫn, trọc trọc mặt hình nộm trên tay.Chứng kiến cảnh đó Hoàng thở dài, đặt đồ chơi xuống sàn, quay sang hỏi:– Em muốn nói gì?– Em đang rất tức giận, mẹ không để ý đến em, bố thì không thấy đâu…. Hai người thật quá đáng. Mẹ còn mắng em, bố cũng bỏ mặc em… Em ghét hai người, ghét hai người….. – Ánh Dương giận dữ xả hết mọi ấm ức và tức khí mấy ngày qua cho anh nghe.Đúng là bé đang bực bội vô cùng. Lần đầu tiên bị mẹ trách mắng, lần đầu tiên mẹ to tiếng và hung dữ với bé…. Nhưng điều làm bé không thể chấp nhận nhất đó là sự vô lý và độc đoán của mẹ.Nhìn vẻ mặt cau có, lông mày nhíu chặt, cánh môi phụng phịu của em gái, Hoàng lắc đầu khổ sở:– Đúng là con gái, rõ lắm chuyện.Ánh Dương vênh mặt mở miệng định cãi nhưng Hoàng đã giơ tay cướp lời:– Hai người chắc lại giận dỗi rồi… Mấy hôm nay bà cũng kêu là không gặp mặt cậu. Haiz…. Người lớn thật phiền phức.Cậu bé thở dài như một người từng trải, nhìn thấu sự đời.– Như vậy càng không thể tha thứ. Hai người cãi nhau là bỏ mặc em à? Là có quyền quát nạt em à? – Ánh Dương hậm hực vò đám tóc của con búp bê, sau đó khoanh tay lại, quyết liệt nói – Lần này em nhất định không thèm quan tâm họ nữa.Bé mím chặt môi tự nhủ lần này sẽ không bỏ qua cho bố mẹ dễ dàng như vậy nữa. Bé chắc chắn sẽ phớt lờ họ thật lâu, thật lâu, thật lâu….Lắc đầu khinh thường trước điệu bộ quyết tâm mãnh liệt của em, trên mặt Hoàng hiện ra hai từ “ngớ ngẩn”, rõ ràng thái độ đó đã thể hiện sự quan tâm và để ý họ rất nhiều, vậy mà còn lớn tiếng nói không…. Một thói quen bất di bất dịch của con gái: Chuyên nói ngược.Cậu bé trề môi xem thường rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đồ chơi của mình, bỏ mặc em gái bên cạnh tùy ý trút giận lên đồ vật.****Lang thang trên đường không định hướng dưới cái nắng nóng bỏng hơn bốn mươi độ, Như Tuyết đưa mắt nhìn mọi người đang hối hả đi phía trước: người che ô, người đội mũ, người đứng dưới gốc cây….Tốp ba tốp năm học sinh đi cùng nhau, vừa ăn kem vừa chuyện trò vui vẻ.Xa xa một đôi nam nữ đang nắm tay nhau vội vàng sang đường….Chỉ mình cô là bình thản với cái nắng.Ở nhà khiến lòng bí bách và ngạt thở.Ra đường, chứng kiến cảnh xe cộ rộn rã, con người đông đúc lại thấy mình cô đơn và lẻ loi.Thì ra một người sẽ nhỏ bé và đơn côi lắm.Cứ nghĩ rằng ngoài đường, nhìn thấy đám đông, cảm nhận được nhịp đập của cuộc sống mình sẽ bị cuốn theo hoặc nhảy xổ vào đó nhưng không ngờ chỉ càng cảm nhậ