
ra đấu giá, bị một lần thì đề phòng rồi.”
“… Tuỳ ngươi vậy.” Thi Thi nghe Đường Hoa nói xong, thì đã biết quan hệ giữa hai người đã không còn có thể hàn gắn lại được nữa, nếu còn nói tiếp thì hai bên lại càng khó xử thêm, vì thế nàng có vẻ mệt mỏi lấy ra một tờ ngân phiếu: “2700 thù lao đây!”
“OK!” Đường Hoa nhận ngân phiếu, ném vào trong túi Càn Khôn, xong nói: “Ngươi cũng đang vội, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, bọn ta đi đây.”
“Chờ đã! Sương Vũ có rảnh không, ngồi đây với ta một lát, ta có việc muốn thỉnh giáo.”
Sương Vũ cười, nói: “Đương nhiên là có thể rồi. Gia Tử, xuống dưới lầu chờ ta nhé, không được lén chuồn đâu đấy.”
“… Nói ngắn gọn thôi.” Đường Hoa dặn một câu, xong đi ra ngoài. Hai nữ cường nhân này nói chuyện gì được nhỉ? Dùng cái mông mà nghĩ thì cũng biết, không phải là tình thế trước mắt, rồi xu thế tương lai thì là cái gì nữa. Đường Hoa chẳng có hứng thú xíu nào với mấy vấn đề này cả, ông đây hiện giờ khá là giàu đấy, cho nên việc trọng yếu trước mắt là phải nghĩ biện pháp tiêu tiền mới là chí phải. “Tiểu nhị, cho một bàn rượu và thức ăn, tính sổ cho khách nhân ở gian riêng trên lầu.”
Chương 115: Du Châu
Tục ngữ có nói, hai người con gái bằng với một ngàn con vịt, ý thứ nhất là nói rằng nữ nhân chính là công cụ chế tạo tạp âm rất xuất sắc, ý thứ hai là nói rằng phụ nữ rất giỏi trong vấn đề tán gẫu với nhau. Như là Sương Vũ và Thi Thi ấy, hai nữ nhân chưa từng quen biết với nhau, thế mà tán gẫu một cái là hết cả tiếng đồng hồ.
Đường Hoa thấy hai người đi xuống lầu, thì ngồi ngay lại, hô: “Không cần không cần đâu, Thi Thi ngươi cứ đi đi, lát nữa ta trả tiền cho mà… A! Đâu cần phải làm vậy chớ!”
Thi Thi cười nhìn Đường Hoa vẫn đang ngồi yên trên ghế, nàng tính tiền xong thì kéo tay Sương Vũ lại nói mấy câu, lúc này mới phất tay cáo biệt!
“Trả tiền, tức là trả bằng ngân phiếu!” Sương Vũ ngồi vào bên cạnh Đường Hoa, bắt đầu giải thích nghĩa của từ ngữ: “Chứ không phải là trả bằng chân gà. Ta xin phỏng vấn ‘người nào đó’, nếu như mà ‘người nữ kia’ tin lời của hắn, kết quả không tính tiền mà đi, thì ‘người nào đó’ nên xử lý như thế nào?”
“Ây cha! Túi tiền của ta đâu rồi?”
Sương Vũ phì cười, nói: “Ngươi vô sỉ thiệt.”
Đường Hoa cười hè hè, hỏi: “Các ngươi tán gẫu chuyện gì đó?”
“Không phải về thế cục của Song Kiếm thì còn là chuyện gì nữa. Có điều, Thi Thi cũng biết là lần này Thiên Đường phải tan rã rồi.” Sương Vũ chuyển đề tài: “Ngươi bản lĩnh lắm, dùng tên tuổi của ta mà chèn ép được tới 3000 kim cho bản thân, ngươi không sợ ta làm mất thể diện ngươi à?”
“Sao lại có thể nói là chèn ép được chứ? Là nàng gạt ta trước mà. Nếu như nàng lúc đó thành thật nói với ta rằng đó là uỷ thác của Thắng Giả Vi Vương, thì chỉ cần có giá cả thích hợp, chưa chắc ta chối từ cơ mà.”
“Ta vẫn còn thắc mắc một chuyện. Đã ngươi nói rằng bắt chẹt 3000 kim của nàng chỉ là chút thiệt thòi nhỏ, vậy nếu là thiệt thòi lớn thì sẽ là gì?”
“Lớn à? Ta sẽ mời bạn của ta làm một lần phỏng vấn riêng, vạch trần bí mật của một nữ nhân bí ẩn nhất Song Kiếm, rồi còn có thể vu oan vụ Sát Phá Lang lên trên đầu nàng, ngoài ra ta còn có thể giả bộ như một người bị hại không bằng lòng tiết lộ danh tính để kể lể rằng nàng chẳng những không có tình có nghĩa, mà còn ăn nhà Đông, ăn cả nhà Tây như thế nào, thật là không có chút lương tâm của nhà dịch vụ nào cả… Dù sao đi nữa thì cũng vẫn là kéo nàng ra ngoài sáng, bỏ qua những ưu điểm, tăng cường những khuyết điểm của nàng, phóng đại nhân cách đê tiện tới mức lớn nhất.”
“… Còn một vấn đề cuối cùng, thù lao của ta đâu?”
Đường Hoa chỉ chỉ lên bàn: “Mời!” Rượu và thức ăn đã được đổi một phần mới, chỉ còn chờ Sương Vũ đến khai tiệc nữa thôi.
“Mượn hoa hiến phật thì ngươi tự mà hưởng đi, tỷ tỷ ta có việc phải đi trước.”
“Đi đâu?”
“Thi Thi vừa nói có một môn phái dân gian tên gọi Phích Lịch đường, ta muốn đi xem xem ở đó có vũ khí sát thương quy mô lớn hay không.”
“Phích Lịch đường?” Đường Hoa gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi: “Phích Lịch đường chẳng phải là cái môn phái mà tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp, có võ công đặc biệt kém, động một cái là bị diệt cả nhà, hoặc là đi diệt cả môn phái nhà người ta đó sao?”
“Bởi vậy ta mới thấy kỳ quái đây, chẳng hiểu vì sao trong trò chơi tiên hiệp lại có một môn phái như thế nữa. Ta đi đây, về sau có chuyện cũng không cần phải gọi ta nhé.”
“Đi đi đi đi!” Phích Lịch đường gì chứ, ta đây là con cháu của Đường Gia bảo đây này. Mà nhắc mới nhớ, hình như có cái trấn kia tên là trấn Đường Gia ấy nhỉ, lẽ nào trong đó có bà con xa của mình sao? Thôi thì sẵn trên thân không có chuyện gì, chẳng bằng mình cứ đi xem thử xem, biết đâu lại tìm được Cảnh Thiên không chừng.
Trên thân không có chuyện gì à? Hiện nay đang là thời kỳ bang chiến căng thẳng, thân là đệ nhất cao thủ trong bang mà lại có ý nghĩ như vậy đấy! Nhưng mà cũng không trách người ta được, kiếm sư cống thì còn có thể lấy được kiếm quyết, chớ kiếm bang cống thì chỉ có thể lấy được tiền thôi hà, mà với dân nhà giàu mới nổi như Đường Hoa, chút tiền còm đó chẳng đáng bao lăm.
Một ngày