The Soda Pop
Someday My Prince Will Come

Someday My Prince Will Come

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324762

Bình chọn: 8.5.00/10/476 lượt.

', anh hứa, nhưng mỗi năm anh chỉ về cao lắm 5 lần, mỗi lần về ở chừng 1 tuần thôi.

- Em hok chịu đâu

- Hok chịu thì thôi, anh đi lun, khỏi dzề :-"

- Anh là đồ xấu xa >:P

– Uh, anh xấu trước h’ roy’ mà. Anh hứa dzới em roy’ đó, dzậy bây h’ em cũng phải hứa với anh.

– Đc thôi, mà hứa ji’ ?

– Hứa với anh … em sẽ không khóc khi không có anh ở bên ….

– Hì, tưởng ji’. Đc thôi !!!

Kô nhox cười, đưa ngón út ra nghéo tay với kậu, môi nở nụ cười thật tươi, những giọt nước mắt đã đc ánh nắng dịu dàng sưởi ấm ….

Ng’ phụ nữa khẽ mỉm cuời, đưa tay lên vuốt tóc. Bỗng nhiên …..

– RẦM!!!

Cái ji’đây ? Một tai nạn xe hơi à ? Liệu còn ai sống sót không ? Tiếng khóc, có tiếng khóc của kô bé ấy ….

Một ng’ mẹ đã hy sinh thân mình vì kon, một ng’ mẹ đã dũng cảm dùng thân mình che cho đứa kon nhỏ, một ng’ mẹ hiền lành và dịu dàng, một ng’ phụ nữ xinh đẹp như những bông hoa Nadeshiko, một ng’ mẹ vĩ đại …. Và ng’ mẹ đó đã chết ….

Số phận là thế ư ?

Sao tàn nhẫn quá, phũ phàng quá …

Nước mắt của ai đó hok ngừng rơi, những tiếng hét vang lên trong nỗi tuyệt vọng ….

Cần lắm… 1 bàn tay, 1 bờ vai….nhưng hok, hok có bất cứ thứ ji’….

“Hứa với anh …em sẽ không khóc khi không có anh ở bên …”

Kô bé ôm lấy mẹ mình – cái xác vô hồn nhưng trên môi vẫn nở 1 nụ cười – 1 nụ cười bình yên …..

Hok ngừng khóc đến khi trái tim trở nên chai cứng, chỉ có thể mỉm cười trong vô thức, chỉ có thể khóa chặt trái tim mình, chỉ có thể đóng băng những kí ức đó, wen nó đi, như thể nó chưa từng xãy ra, hok nhớ 1 chút ji’ cả, kí ức à ? Wen hết đi …

Không, không đc, có 1 tình cảm phải nhớ, hok đc quên đâu …

Wen đi, wen tất cả ….

Hok nhớ ji’ cả liệu có tốt hay hok ?

Một cô bé … đã mất mẹ khi còn nhỏ …

Một cô bé … tận mắt nhìn thấy mẹ mình chết …

Một cô bé …yếu đuối và ngốc nghếch …

Một cô bé … hok có ai bên cạnh để tựa vào khi mệt mỏi …

Một cô bé … phải học cách đứng bằng đôi chân của chính mình, hok có bàn tay của bất cứ ai để nắm khi mệt mỏi hay bùn phiền ….

Một cô bé … học cách để trở nên mạnh mẽ vì lời hứa với ai đó mà ngay cả chính cô cũng hok nhớ ….

Một cô bé … đáng thương nhưng vẫn lun cười, vẫn lun vui vẻ, vẫn tỏ ra như chưa từng có ji’ đau khổ trong cuộc đời cô và rằng cô là ng’ may mắn nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới ….

Hok đâu, hok phải đâu …

Quên đi tất cả, liệu có thật sự tốt không ?…

Amy chợt mở mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nó ngồi dậy, chợt cảm thấy sợ hãi, tim đập mạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán …

Một cảm giác wen thuộc, chính cảm giác này khiến nó sợ hãi, cô bé đó … sao giống nó wa’, năm 12 tũi… kí ức đã lãng quên, ng’ phụ nữ đó, sao giống mẹ nó thế này …. Ng’ mẹ của nó, ng’ phụ nữ với cái tên Nadeshiko đc đặt cho ngôi biệt thự nó ở từ năm 13 tuỗi ….

Còn cậu nhox đó … là ai ???

Liệu đó chỉ là giấc mơ – 1 cơn ác mộng hay chính là kí ức của nó …..???

Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi khiến đầu óc nó như muốn vỡ tung ra thành từng mảnh, trái tim chợt cảm thấy đau và nước mắt lăn dài trên má, chẳng hĩu vì sao …

Someday My Prince Will Come Someday I’ll find my love ….

Nó chợt giật mình, với tay lấy cái ĐT đặt trên bàn …Là Yamada…

– Alo ?

– Này nhóc, ngủ giờ này chưa dậy nữa hả ? Dậy mau đi, đã nói là 7h có mặt tại học viện mà.

– Bik roy’, làm ji’ ghê thế ! Ple’, tôi đến ngay.

– Oh’, xuống nhà đi, tôi đang đợi ở dưới nhà này.

– Cái ji’ ? Sao anh lại ở nhà tôi.

– Mệt wa’, có lòng tốt chở đi lại còn ý kiến ý cò. Nói nhìu wa’, xuống mau đi !!!

Hắn nói như ra lệnh roy’ cúp máy, miệng nở 1 nụ cười khó hiểu.

“Hứa với anh, em sẽ không khóc khi không có anh ở bên ….”

Chap 36 :

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Nó thắt dây an toàn vào, gương mặt lạnh lùng vô cảm, chẳng hề giống nó bình thường 1 chút nào….

– Cô sao thế ??? – hắn vừa lái xe vừa liếc nhìn sang nó từ nãy đến giờ.

– Chẳng sao cả… – nó nói với vẻ mệt mỏi.

– Có vấn đề về thần kinh à ? – hắn hỏi với cái giọng sặc mùi thuốc súng [mún gây chiến đây mùh'>

– Uhm, có lẽ… – nó trả lời, vẫn chẳng thèm nhìn sang hắn, đôi mắt vô hồn đang nhìn xa xăm….- Đừng nói chuyện với tôi lúc nài….

Hắn nhìn sang nó, thở dài roy’ lại típ tục chạy xe, nhìn thẳng về phía trước nhưgn đôi khi lại liếc nhìn sang nó.

Nó bây giờ cảm thấy mệt mỏi lắm, có wa’ nhìu điều mà nó cần suy nghĩ lúc này… Nó cố gắng để nhớ lại những giấc mơ đó, cố gắng hoàn thành một bức tranh đầy những miếng ghép vô hình… nhưng, khó wa’…. bức tranh chẳng thể nào hoàn chỉnh nếu thiếu đi một mảnh ghép – mảnh ghép của kí ức….

– Nài… – nó lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng đến đáng ghét lúc này.

– Sao ? – hắn đáp, mắt vẫn nhìn thẳng, không way sang nhìn nó với đôi mắt màu xanh lá lạnh lùng nhưng ấm áp của mình. Trái tim chợt cảm thấy nhói đau, 1 chút, chỉ 1 chút thôi, 1 giây ngắn ngủi….

– Nếu như…. có 1 cô bé lun lun tỏ ra mạnh mẽ vì cô bé đã hứa với 1 kậu bé rằng sẽ không bao giờ khóc khi không có kậu bé đó bên cạnh. Vậy…kô bé có ngốc nghếch lắm không ?

– Kô bé đó không ngốc mà là… wa’ ngốc nghếch. Kô bé cứ cố gắng giữ lời hứa của mình trong khi lời hứa của kậu ấy với kô bé thì vẫn chưa đc thực hiện. Kậ