
chị không nghĩ là cô ấy để Khánh Quang phát hiện ra mình. Mạnh Bảo cũng ở bên cạnh bảo vệ, chị hy vọng hai người họ có thể thành công.”
“Chị nói thế mà được sao!!?? Vậy tại sao chị không đi theo họ đi!? Chị còn ngồi đây mà hy với chả vọng! Thanh Linh, em đã từng rất yêu quý chị, nhưng giờ thì em càng thấy khó chịu vì chị!! Sao chị hèn nhát thế?” – Vân Trang đang rối loạn, không thể bình tĩnh được.
“Tôi làm thế là vì ai hả!!??” – Thanh Linh đứng hẳn lên, quát lớn làm ai nấy giật mình im bặt. Bé Bông cũng phải rùng mình, chưa bao giờ thấy Thanh Linh tức giận – “Em cho rằng tôi chỉ là kẻ đứng ngoài sai bảo người khác hả!? Nếu tôi đi theo, hậu quả sẽ còn lớn hơn, em có biết không!!??”
“Chị…”
“Mục tiêu của Khánh Quang là tôi! Tôi mà đến đó, hắn còn có thể làm những chuyện động trời hơn để tôi phải đầu hàng. Tôi lẩn đi đâu phải là tôi hèn nhát! Em cho rằng tôi là ai chứ!!?? Nếu như tôi hèn nhát, tôi có cần phải đi tìm thông tin, tung tích của hắn không? Tôi có cần phải giúp hai người đó tìm lại bà Ngân không, khi mà hai người đó đều khiến tôi như thế này!”
“Thanh Linh, em nói gì vậy?” – Minh Thiên sững sờ.
“Tại sao tôi phải đứng nhìn như thế? Tôi nhìn hai người đó đi cùng nhau, ở bên nhau sao? Tôi đâu phải người máy mà tôi có thể lờ đi!!??”
Không khí trở nên căng thẳng tệ hại. Đôi mắt đau buồn đến tột cùng của Thanh Linh khiến bất cứ sự tức giận nào trong lòng Vân Trang cũng nén xuống. Ban nãy cô nói cái gì vậy chứ? Cô nói Thanh Linh hèn nhát sao? Tại sao cô có thể không kiềm chế lại bản thân, nói thiếu suy nghĩ như vậy?
“Thanh Linh, em xin lỗi. Em không biết mình đã nói cái gì nữa…”
Thanh Linh cũng lặng im. Vân Trang không có tội tình gì, chỉ là Vân Trang quá lo lắng cho anh trai. Cô bé ấy tốt bụng và chỉ nói những suy nghĩ thật lòng. Trên đời này, con người làm tổn thương nhau, là chuyện thường tình. Chẳng ai có thể tốt mãi mãi được. Chẳng có ai có thể bình tĩnh, thấu hiểu nhau được nhanh. Vân Trang cũng chỉ là người như vậy thôi.
“Em không có lỗi, Vân Trang…”
“Ngồi mà đùn đẩy lỗi cho nhau, đều có lỗi hết thì nhận luôn đi, cứ làm như mình thánh thiện.” – Một giọng nói chua ngoa vang lên ngoài chùa.
Cả hai giật mình nhìn ra. Là Thanh Chi.
“Hế lô chị gái, nhớ em chứ?”
“Cô đến đây làm gì!!??” – Minh Thiên tức tối.
“Bình tĩnh nào, tôi đến báo tin thôi: Mạnh Bảo, Phương Nhi đã nằm trong tay tụi này, mời chị Linh đến thăm nhé!”
“Cái gì!!??” – Vân Trang đứng lên.
Thanh Linh suy nghĩ rất nhanh rồi nói:
“Vân Trang, Minh Thiên, hai người đi đi! Tôi sẽ không đi!”
Thanh Chi cau mày, Thanh Linh quá thông minh, nhận ra sự nham hiểm khi Thanh Chi “mời” cô đến chỗ Khánh Quang. Đúng là dụ dỗ Thanh Linh thì khó hơn lên trời, sự lạnh lùng và bình tĩnh kia đã giúp cho cô có suy nghĩ thấu đáo. Nhưng giờ Thanh Linh mới là “món ăn chính”, Minh Thiên, Vân Trang thì giúp ích gì chứ! Thanh Chi cười:
“Không đi sao chị, mẹ chúng ta đang ở đó đấy.”
Quả như dự đoán, Thanh Linh quay mặt lại đầy ngạc nhiên.
“Chị xem đây là ai.” – Thanh Chi lôi điện thoại ra giơ cho Thanh Linh xem một bức ảnh.
Bức ảnh đó chính là ảnh Thanh Thảo – mẹ Thanh Linh đang tàn tạ trong nhà giam. Thanh Linh không tin vào mắt mình nữa, chẳng lẽ đó chính là mẹ cô thật sao!!?? Thanh Chi cất ngay điện thoại, quay người đi:
“Bái bai, đi hay không thì tùy nhé!” – Cô ta nhảy ngay lên cái xe máy, phóng vụt đi.
Thanh Linh không đứng yên được nữa:
“Đuổi theo đi!”
Minh Thiên gọi một cái taxi rồi cùng nhau lên xe đuổi theo Thanh Chi. Có vẻ Thanh Chi cố tình đi chậm để chiếc xe đuổi kịp. Ngồi trong xe, Thanh Linh lạnh lùng nhưng ai biết cô đang rất hỗn loạn. Cô linh cảm được những âm mưu xấu xa khi dụ cô đến đó, nhưng cô làm sao có thể không đi? Khánh Quang giam giữ mẹ cô. Và hắn giam giữ người cô yêu…
Mạnh Bảo, Phương Nhi bị xích chặt tay lại, không có cách nào thoát được. Bà Ngân lại bị bắt về chỗ cũ. Những kẻ độc ác kia vẫn đứng ở bên ngoài canh gác. Một tên chạy vào:
“Thanh Chi sắp về tới nơi, cô ta đã dụ được Thanh Linh đến.”
“Tốt lắm! Khánh Vinh, hành động đi.” – Khánh Quang cười nham hiểm.
Khánh Vinh ngoắc tay ột gã võ sĩ. Gã này đi vào phòng giam của Thanh Thảo, lôi bà ra. Có vẻ như bà nhận thấy chuyện chẳng lành, hét lên ầm ĩ, giãy giụa, cố chống đỡ lại tên võ sĩ to khỏe. Nhưng người đàn bà yếu ớt thì làm sao làm gì được, bà bị lôi ra xềnh xệch.
“Con mụ điên này, vẫn còn cố chống cự sao? Treo lên!”
Gã võ sĩ buộc dây thừng quanh bụng bà, treo cao lên bằng một hệ thống dây treo khá công phu được đặt sẵn ở tầng hầm này. Nhìn kinh dị chẳng khác gì kiểu hành xác thời cổ, thiếu mỗi cái roi da nữa là quá giống rồi. Người đàn bà tội nghiệp la hét chán chê rồi ngất xỉu đi, nhưng chẳng kẻ nào thương xót cả mà chúng còn cười khoái chí. Tiếp theo, Khánh Vinh đích thân đi vào trong phòng giam Mạnh Bảo và Phương Nhi.
“Thằng khốn, mày cút ra! Đừng có đụng vào cô ấy!” – Mạnh Bảo hét lên.
“Tao không có đụng vào cô ta đâu, hehe.” – Hắn nhìn anh bằng ánh mắt đầy xảo quyệt.
“Mày…mày định làm gì!!??”
“Tất nhiên là ày xuống gặp Diêm vương rồi.”
“Khốn nạn!