
n đồ ăn uống nhưng thực tình là nghe ngóng. Bởi vì bàn của Vĩnh Sơn đều hội tụ những người mà không thể không biết: Khánh Quang, Khánh Vinh và Thanh Chi. Thanh Chi hôm nay ăn mặc điệu đà, xinh đẹp, mắt sáng rực lên vì có vị bác sĩ đẹp trai ngồi cạnh. Nhưng Vĩnh Sơn tất nhiên không để ý đến cô ta:
“Hôm nay có việc gì mà mời tôi đến ăn trưa vậy, ông Huỳnh?”
Khánh Quang nhấp một ly rượu:
“Sau cuộc thi võ vừa rồi, công ty chúng tôi lại bắt đầu có những mặt hàng mới. Mời anh đến để xem hàng thôi, anh là khách quen của chúng tôi nên chúng tôi rất ưu ái anh đó.”
“Cảm ơn, tôi chẳng cần ưu ái đâu.”
“Được xem trước mặt hàng là một vinh dự, anh không thích sao?”
“Không còn thích và không còn tin tưởng.” – Vĩnh Sơn bình thản.
Khánh Quang cười nhạt:
“Cô gái đó nói gì về chúng tôi cho anh nghe rồi phải không?”
Mạnh Bảo và Phương Nhi giật mình. Khánh Quang đang nhắc đến Thanh Linh sao? Chuyện gì vậy chứ?
“Chẳng liên quan gì đến cô ấy.” – Vĩnh Sơn cầm cốc trà uống một ngụm, có vẻ anh rất bình tĩnh.
“Đừng nói dối, bác sĩ! Anh biết giữa chúng tôi và cô ta nhiều thứ không hay ho gì mà. Cơ mà bác sĩ lại vì một cô gái mà làm ảnh hưởng mối quan hệ lâu nay sao?”
Đôi mày Vĩnh Sơn khẽ nhăn lại, anh bắt đầu bực mình vì lời nói xiên xỏ của Khánh Quang. Khánh Vinh thì nhếch môi cười khinh bỉ, Thanh Chi bĩu môi cho rằng vị bác sĩ này cũng chỉ là một kẻ bị Thanh Linh làm ê mẩn.
“Ông làm tôi cảm thấy sợ ông, không dám tin tưởng vào việc mình sẽ giữ mối quan hệ lâu dài với ông.” – Vĩnh Sơn đặt cốc trà xuống – “Chuyện giữa cô ấy và ông, tôi không quan tâm lắm vì cô ấy cũng chẳng kể kỹ lưỡng cho tôi, nhưng chuyện giữa ông và Phương Nhi thì tôi sợ thật rồi.”
Phương Nhi quay lại, Vĩnh Sơn nhắc gì đến cô vậy?
“Giữa tôi và Phương Nhi thì làm sao?”
“Ông đã giết mẹ cô ấy, tôi tin tưởng ông kiểu gì được nữa chứ.”
“Cái gì!!??” – Khánh Quang đập bàn – “Tôi giết mẹ cô ta hồi nào? Anh vu khống đấy à?”
“Vậy thì không phải sao?”
“Mẹ cô ta còn đang sống sờ sờ!”
“Cho tôi đến tận nơi thì may ra tôi mới tin được.”
Khánh Quang tức nghẹn cổ, nhưng rồi lão cũng nói:
“Tầng hầm căn hộ nhà tôi ở phố X., số nhà…Chắc là anh biết rồi.”
Mạnh Bảo, Phương Nhi chỉ đợi có thế, đứng ngay dậy và nhanh chóng lẩn vào dòng người để đi khỏi nhà hàng. Họ phải đi nhanh hơn Khánh Quang thì mới có cơ hội cứu bà Ngân. Đây quả là kế hoạch của Thanh Linh và Vĩnh Sơn, giở một kịch bản “vu khống giết người” buộc lão ta phải nói sự thật.
Nhưng quá vội vã nên cả hai đều không suy nghĩ lại về hành động của Khánh Quang.
“Khánh Vinh, chỉ đường cho bác sĩ đi. Chúng ta sẽ đến căn hộ của bố.”
“Bố!” – Khánh Vinh bực bội nói nhỏ để Vĩnh Sơn không nghe thấy – “Bố vốn suy nghĩ cẩn thận và kỹ lưỡng, nhưng sao…”
“Bình tĩnh đi!” – Khánh Quang nhìn Vĩnh Sơn đã đi ra cửa nhà hàng, khẽ cười gian xảo – “Trừ khử thằng khốn đó…và hai đứa theo dõi chúng ta nãy giờ…”
Chương 40: NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN
Phương Nhi và Mạnh Bảo nhanh chóng tìm đến căn hộ mà Khánh Quang nói. Có vẻ căn hộ này được canh gác khá cẩn mật, dù đã đóng cửa cài then kín mít. Cả hai không đi vào ngay mà đứng từ xa quan sát căn hộ, phát hiện ra cửa tầng hầm thì mới nhẹ nhàng đi tới đó, cố gắng để không bị những người canh gác chỗ khác phát hiện ra mình.
Tầng hầm có tới ba người đứng bên ngoài lận, tên Khánh Quang này rất cẩn thận vì tầng hầm là “nơi bí mật” của ông ta. Mạnh Bảo từ từ đi về phía ba kẻ đang canh gác, nghe tiếng động chúng quay phắt lại nhưng đã bị anh tung ột cú đá. Kẻ này bị đá thì kéo theo kẻ kia ngã dúi dụi, chỉ chờ có thế Phương Nhi lấy luôn dây thừng mình cẩn thận mang theo trói ba gã lại, rồi bịt miệng để không giãy giụa kêu cứu nổi. Cô rút luôn cái chìa khóa giắt trên hông một gã, mở cửa hầm:
“Nhanh lên, Mạnh Bảo!”
Cả hai đi vào trong hầm. Tầng hầm này vừa tối om lại vừa rộng, có nhiều căn phòng nhìn như phòng giam. Có lẽ cái tầng hầm này là phòng giam trá hình rồi, tên Khánh Quang này thật thâm hiểm. Mọi thứ yên lặng, tối tăm đến đáng sợ, Mạnh Bảo phải soi đèn điện thoại thì mới nhìn được đường để dò.
Lo sợ mất thời gian, Phương Nhi đánh bạo gọi:
“Mẹ ơi!”
Nghe tiếng cô gọi, một giọng phụ nữ yếu ớt đáp lại:
“Phương…Nhi…!”
“Mẹ! Mẹ ở đâu vậy!?”
“Mẹ…ở phòng giam gần cuối đây con…Con đến đây đi…”
Phương Nhi chạy theo tiếng mẹ, Mạnh Bảo cũng đi theo. Nhưng chưa đến nơi, anh bỗng sững lại khi chạy qua một phòng giam. Vì trong đó…hình như là một người phụ nữ…
Anh ngó vào, quả thật là như anh nghĩ. Một người phụ nữ có mái tóc dài để xõa, ngồi thất thần vào một góc phòng giam. Ánh sáng lờ mờ của phòng giam khiến anh không nhìn rõ hẳn mặt bà, nhưng anh biết đây là một người phụ nữ có nhan sắc, tuy nhiên gương mặt bà hình như chứa điều gì đó lo sợ, hãi hùng, đau khổ.
“Anh làm cái gì đấy? Mau đến đây đi!”
Mạnh Bảo giật mình nghe tiếng Phương Nhi gọi, tỉnh cả người chạy đến chỗ cô. Cô đứng trước cửa một phòng giam đã khóa chặt, bên trong phòng giam chính là mẹ của cô – bà Ngân. Bà đã tiều tụy đi khá nhiều, ánh mắt vẫn đầy sợ hãi vì bị nhốt tại nơi đây. Không thể chần chừ lâu, Phương Nhi lôi